Nỗi lòng của người vợ có chồng chuẩn "soái ca"

15:11 08/12/2015

(Giúp bạn) - Có chồng như "Soái ca" trong truyện ngôn tình mà sao tôi cảm thấy cuộc sống của mình mệt mỏi, chán ngán và lâm vào tình trạng bế tắc!

Lúc anh theo đuổi tôi còn là một cô sinh viên ngây thơ và có phần hơi ngốc nghếch. Mặc dù học cùng trường, không cùng khoa nhưng chúng tôi khá có duyên vì chạm mặt nhau đều đặn. Ngày nào giờ giải lao hết tiết anh chẳng chạy sang lớp của tôi cơ chứ. Mọi người trong lớp ai cũng biết rõ tình cảm của anh dành cho tôi nhưng chỉ tôi giả vờ mãi không hiểu. Anh thường trêu tôi rằng anh bị vẻ đẹp kiêu sa lạnh lùng của tôi làm cho "mê mệt". Mãi sau này khi tốt nghiệp ra trường rồi tôi mới đồng ý nhận lời làm người yêu anh. Theo như bạn bè tôi nhận xét thì anh đúng chuẩn của một "soái ca", người mà cả đời tôi tìm người thứ hai như thế cũng không thấy.

Tuy chỉ với mức lương thấp nhưng tôi cũng tìm được một công việc phù hợp với mình. Không sao, với tôi như vậy là đủ vì trong khi tôi được làm việc đúng chuyên ngành thì bạn bè của tôi nhiều đứa vẫn lông bông, làm trái nghề. Còn anh thì về làm cho công ty của bác ruột anh quản lý, thu nhập thì ở mức cao hơn tôi.

Có được anh trong đời, tôi tưởng như mình là người hạnh phúc nhất thế gian

Ngoài anh thì cũng có rất nhiều người theo đuổi tôi nên trong quá trình yêu đương của hai đứa, anh yêu chiều tôi hết mực. Mới yêu nhau được mấy tháng nhưng anh cứ thúc giục làm đám cưới. Tôi hỏi lí do anh bảo rằng lo sợ mất tôi, vì xung quanh tôi có quá nhiều người nên anh không yên tâm. Tôi có an ủi anh đến thế nào cũng không làm anh bớt đi lo lắng, tôi còn đùa: “Anh đẹp trai, tài giỏi thế này em không lo mất anh thì thôi, anh cứ hão huyền”. Nhưng anh không chịu nghe cứ bắt tôi đưa anh về nhà ra mắt bố mẹ.

Vậy là tôi đành chiều theo ý anh. Một phần cũng là do tôi nghĩ không tìm được ai như anh để mà buông tay. Một lễ cưới linh đình đã diễn ra, chúng tôi tay trong tay quanh những lời chúc mừng không ngớt từ bạn bè, người thân. Tôi hạnh phúc khoác tay đi bên cạnh anh chúc rượu mọi người. Hai vợ chồng son cùng chiều chuộng và chăm sóc cho nhau. Trong mắt những người khác thì chồng tôi chẳng khác nào “soái ca” trong truyện ngôn tình, vì chồng nâng niu vợ ân cần lắm. Ai cũng ghen tị với hạnh phúc của tôi.

Vợ chồng tôi vẫn đưa đón nhau đi làm hàng ngày và cứ theo thông lệ, buổi trưa nào anh cũng chạy sang công ty tôi tức rủ "bà xã" của anh đi ăn cùng. Được chồng quan tâm và chiều chuộng lẽ ra tôi phải trở thành người hạnh phúc nhất thế gian thế nhưng nhiều lúc tôi phát chán vì anh cứ muốn kè kè bên cạnh. Sự bao bọc của chồng khiến tôi ngộp thở. Tôi phải nghĩ ra mọi lí do trên trời để từ chối đi ăn trưa cùng anh.

Một hôm, chồng đợi tôi ở dưới cổng công ty. Anh thấy tôi đi ra và tám chuyên vui vẻ cùng với một đồng nghiệp nam. Nhìn xa đã nhận thấy rõ anh tỏ vẻ khó chịu. Khi tôi ngồi yên vị trên xe anh bắt đầu càu nhàu: “Em làm gì mà thân mật với gã kia như vậy? Hắn có tình cảm với em hả?”. Báo hại tôi lại phải giải thích ngọn ngành cho anh hiểu thì anh mới bỏ qua.

Việc này chưa chấm dứt tại bữa ăn trưa căng thẳng hôm ấy của chúng tôi. Về nhà, anh lại bắt đầu kiểm tra điện thoại, tin nhắn, ngay cả mật khẩu Facebook của tôi anh cũng dò xét và xin xỏ cho bằng được. Tôi cũng nghĩ rằng vợ chồng với nhau thì chẳng cần giấu diếm nhau điều gì. Nhưng "soái ca của tôi" lại chẳng chịu hiểu cho tôi.

Anh thường xuyên kiểm tra tin nhắn điện thoại cũng như Facebook cá nhân của tôi.

Có một lần, anh đăng nhập vào Facebook của tôi rồi bắt đầu đọc tin nhắn, nhưng tôi không có gì phải lo sợ vì ngoài việc buôn chuyện với những người bạn thân mà anh đều biết ra còn lại hầu hết chỉ toàn trao đổi công việc với nhau. Ngoài ra, tôi cũng thường chát nhóm với những người mình làm việc để tiện bề trao đổi công việc. Tất nhiên, mọi người sẽ vừa tám chuyện phiếm, vừa bàn bạc với nhau. Mặc dù vậy, anh ngày đêm nghiên cứu và kiên nhẫn đọc tin nhắn của tôi cho đến hết rồi mới yên tâm đi ngủ. Cho đến khi anh lần ra một biểu tượng trái tim mang tính khen ngợi của anh đồng nghiệp gửi cho tôi vì ý tưởng công việc của tôi khá tốt. Có vậy thôi mà anh cũng ghen tuông lồng lộn lên.

Lần này chồng tôi nhất định một mực bắt tôi nghỉ việc. Anh bắt tôi cư xử cho đúng với cái gọi là "thiên chức" của người vợ đảm đang là phải ở nhà dọn dẹp, nội trợ cơm nước đợi anh về. Anh cũng triển khai luôn kế hoạch có con mà từ lâu hai vợ chồng đã trì hoãn, vậy là tôi phải nghỉ ở nhà đúng theo ý anh. Ghê gớm hơn nữa anh còn cài định vị trong điện thoại để anh có thể kiểm soát tôi bất cứ lúc nào.

Thật sự rơi vào hoàn cảnh này tôi không biết nên khóc hay nên cười, tôi không hiểu tại sao chồng tôi lại ghen tuông mù quáng như vậy. Tôi có cảm giác lúc nào cũng bị theo dõi và lúc nào cũng có ánh mắt đang dõi theo mình. Anh khiến tôi cảm thấy tù túng và bị kiểm soát. Nhìn bạn bè tôi tung tăng nay đây mai đó mà tôi phát thèm. Ngày nào cũng lặp lại một cách nhàm chán có lẽ tôi sẽ bị trầm cảm mất.

Tình yêu đâu phải là thứ có thể trói chân lại được. Nếu chỉ biết giữ khư khư cho riêng mình thì sớm muộn gì tình yêu đó cũng lụi tàn mà thôi. Phải làm sao để chồng có thể hiểu được tình cảnh của tôi bây giờ? Có chồng như “soái ca” nhưng sao tôi thấy mệt mỏi và bế tắc thế này?

Comments