Làng tôi trong miền nhớ

09:47 22/09/2015

(Giúp bạn) - Đi qua những tháng năm cùng những đền đài đồ sộ của cuộc sống, những khung cảnh nguy nga, tráng lệ thì chính cái làng nhỏ xinh be bé nơi làng quê lại là nơi đem đến cho ta những động lực phi thường trong cuộc sống.

Cái làng quê bé tí nằm gọn ven đường quốc lộ chạy dọc ven biển Miền Trung là nơi "chôn nhau cắt rốn" của tôi. Yêu lắm mỗi lần được về quê nội. Tôi không sống trọn những ngày tuổi thơ "dữ dội" ở quê mà chỉ là những lần ít ỏi được về quê thăm nội. Khi lớn lên, tôi bon ba nước ngoài học tập để lại sau lưng là hình ảnh làng quê bé xinh - Quê Nội.

 

Đối với tôi, thành phố là nơi để tôi đến trường Đại Học. Nhà máy là nơi ba mẹ tôi công tác, là nơi tôi gắn bó thuở ấu thơ. Nước ngoài là nơi tôi bon ba lặn lội để chinh phục đỉnh cao tri thức. Còn quê Nội là cả miền nhớ trong tôi. Đó là câu chuyện ngày ba tôi vượt khó để được vào cổng trường Đại Học. Là nơi các cô tôi gồng gánh chuyện gia đình để nuôi con thành tài. Là nơi Nội tôi móm mém nắm đôi tay tôi bật khóc mỗi lần tôi về thăm.

 

 

 

Khi tình yêu hóa thành bất tử thì khung cảnh làng quê đơn sơ chính là nỗi niềm, là bến bờ gọi nhau trong trí nhớ. Đi qua những tháng năm cùng những đền đài đồ sộ của cuộc sống, những khung cảnh nguy nga, tráng lệ thì chính cái làng nhỏ xinh be bé nơi làng quê lại là nơi đem đến cho ta những động lực phi thường trong cuộc sống. Là tình quê thủy chung, son sắc, vững bền cùng thời gian. Đó chính là tinh túy của thời gian.

Tình quê dịu ngọt trong tôi là thanh đường phổi ngọt lịm, đường phèn thanh tao. Quê hương là bát don nghi ngút khói với chiếc bánh tránh quê mỏng tan thơm vị béo ngậy của mè. Quê là noi có những ngày Tết cổ truyền đậm chất dân tộc mà hiếm hoi lắm tôi mới được dự đoàn viên cùng Nội bữa cơm ngày Tất niên. Nói thế nào cho hết những nỗi niềm của người con, người cháu xa quê những ngày mong nhớ quê hương.

 

 

Mỗi lần về thăm quê là mỗi lần tôi được bồi tụ thêm tình yêu quê hương, đất nước, trải lòng mình dưới dòng nước xanh trong của mặt biển mơn man, được nghe gió quê mình gọi khẽ tên như thầm nhắc chính nơi đây tôi được sinh ra: Quê Nội.

Bóng dừa quê hương vẽ nên những bức tranh phong cảnh làng quê thêm yêu kiều. Và đó cũng là dáng đứng gợi bao niềm nhớ. Hay chăng cũng là dáng đứng của người thanh niên vọng xa quê hương bên bờ đại dương xanh thẳm.

Lê Thị Minh Khoa

Comments