Ngọc Dạ trong tôi
(Giúp bạn) - Tôi thật sự choáng ngợp trước vẻ đẹp của Ngọc Dạ. Cái đẹp không nằm ở sự chuẩn mực của tất cả sự long lanh mà là ở dáng núi, dáng sông của Ngọc Dạ. Tôi sẽ chẳng thể nào biết đến nơi đây nếu tôi không kịp chuyến xe hoa ngang qua lối ấy.
Những miền đất lưu nhớ mãi thành một cái tên tuy gần mà mãi trong tâm khảm ta chẳng thể nào quên: Ngọc Dạ. Lắng lòng mình trước con sông quê chiều cuối thu, ta thấy lòng nhẹ nhõm trước Ngọc Dạ. Mảnh hồn quê như đang cuộn chảy trong tôi khi tôi đặt chân đến nơi đây. Đó là một con sông mênh mông uốn cong bãi bồi quê hương và đẹp thay cảnh núi sông hòa quyện vào nhau như một bức tranh thủy mặc.
Tôi thật sự choáng ngợp trước vẻ đẹp của Ngọc Dạ. Cái đẹp không nằm ở sự chuẩn mực của tất cả sự long lanh mà là ở dáng núi, dáng sông của Ngọc Dạ. Tôi sẽ chẳng thể nào biết đến nơi đây nếu tôi không kịp chuyến xe hoa ngang qua lối ấy. Cái tên cũng khắc lên trái tim tôi những long lanh của ý nghĩa, của sự đáng yêu của Ngọc Dạ. Một trái tim người sáng, tâm sáng, long lanh ánh ngọc, đầy sự vinh hiển hay sự sóng sáng của thịnh vượng. Ngọc là những tài sản quý, trong xanh, sang trọng, hào nhoáng và giàu sang. Dạ là những tâm can của cuộc sống đây vơi. Là sự chứa đựng tất cả những sự sóng sánh của cuộc đời này để sản sinh ra những tâm hồn, những con người đẹp.
Trong tôi hôm nay là cái tên, là mảnh đất, là ngôi làng, là cuộc sống đầy sự tinh khôi. Trong mỗi sáng mùa thu đi qua, tôi lại thấy yêu hơn mảnh đất Ngọc Dạ, càng yêu quê hương nơi tôi được sinh ra lần nữa. Và có lẽ cái duyên trong cuộc sống là cái duyên được gặp gỡ, cái duyên được gắn bó, được sẻ chia, như một gia đình, như những người thân, như những người con xa quê lâu ngày gặp lại mẹ hiền. Tình yêu không bắt nguồn từ sự sáo rỗng mà bắt nguồn từ rung động của trái tim. Đó có thể là một âm thanh quen thuộc, một bản nhạc không lời, hay một cái tên. Và Ngọc Dạ là cái tên mà tôi như được thôi thúc để yêu, để thương. Thương lắm mảnh đất Ngọc Dạ quê tôi.
Dấu son nào qua đi mảnh đất tôi yêu, hằng vết chân qua cũng làm tôi yêu sao một quê hương thứ hai với bao mong ước. Tôi ước cho Ngọc Dạ quê tôi mãi yêu, mãi thương như hôm nay để đẹp trong câu hát, trong lòng tôi một Ngọc Dạ yên bình, thịnh vượng, một Ngọc Dạ để yêu, để thương và để nhớ. Ngọc Dạ cái tên nghe qua đã làm tôi nao lòng.
Khúc sông quê nào không thấm những niềm vui, thấm những giọt sầu nhưng Ngọc Dạ trong tôi vẫn vươn mình qua những ngày mưa, ngày nắng để mãi là mảnh đât Ngọc-Dạ yêu thương. Một miền quê, một cái tên thương nhớ cũng làm cho chúng ta thêm yêu thêm quê hương, gắn bó hơn với quê hương qua từng tiếng nói thân thương, dải đất ngọt ngào.
Lê Thị Minh Khoa