Những bài thơ hay tặng thầy cô giáo?
(Giúp bạn)
Lớp em phải làm báo tường cho ngày 20-11 nhưng mà em chưa sưu tầm đủ thơ. Xin chuyên mục tư vấn giúp em những bài thơ về thầy cô mái trường.
Cùng tham khảo những bài thơ về thầy cô mái truờng dưới đây các bạn nhé.
TRƯỜNG XƯA
Phạm Trung Kiên (HB Hương Đầu Mùa)
Cứ ngỡ rồi đây xa lắm một mái trường
Ta không đủ sức níu thời gian gần lại
Mái ngói mờ rêu, tán lá bàng xa ngái
Những con đường, sỏi đá nhịp buồn tênh
Tháng năm rơi trên bậc thềm chênh vênh
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ
Và cơn mưa trong trẻo mắt bạn bè
Một mùa xa hoa phượng chật vòng xe
Nét mực tím vương dấu tay mùa hạ
Màu xanh dịu thân thương trên vòm lá
Nhạt sắc trời, con chim sẻ nào bay...
Qua những mùa thu vương lối heo may
Hoa cỏ tím góc sân trường thầm lặng
Ai không nhớ những vòm trời mây trắng
Mùa tựu trường gom gió hát vu vơ..
Gốc bàng xưa im lặng đến bây giờ
Mong mỏi phía hành lang xa vời vợi
Chỉ một câu thơ cũng thành tiếc nuối
Chuyện giận hờn, viên sỏi nhỏ màu xanh
Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua nhanh
Mái tóc xưa chắc giờ không còn ngắn
Đã đơn giản như ta từng ngộ nhận
Một điều gì, mà nào có gì đâu...
Bàn ghế xưa rưng rưng ngả mà
Mùa xưa cũ bâng khuâng như thần thoại
Hoa cỏ may buồn đi vào xa mãi
Kỷ niệm giăng đầy rợp một mái trường quê
Bạn bè xưa chẳng có lúc tìm v
Trái bàng chín nằm ngơ trong mùa cỏ
Giọng thầy khan, trầm ngâm trong gió
Mái tóc thầy điểm bạc hoa lau
Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua mau
Tuổi thời gian nhòe lem như giọt mực
Thương nhớ ấy nhuộm màu mây ngũ sắc
Lá học trò vụng dại trốn nơi nao...
Ô cửa mùa thu mây trắng lại bay vào
Ta lại thấy mình những ngày thu lớp trước
Con đường mùa xa, bàn tay nào với được
Giấc mơ một mái trường màu ký ức phong rêu
Hiên lớp xưa lời thầy vọng đều đều
Bụi thời gian phủ đầy lên kỷ niệm
Bài thơ cũ đợi ta về viết tiếp
Tuổi vụng về hát gọi tháng năm ơi...
Ta bước đi tiếng trống giục bồi hồi..
Thơ viết năm cuối cấp
Đẹp như một bài thơ và chua như trái sấu
Cô nương mùa hạ của tôi ơi!
Mời lên gióng xe tôi ngồi
Hà Nội mười vòng chưa đủ
Hãy dậy đi hỡi trái tim ngái ngủ
Xin lắng nghe hoa tím hát bồi hồi
Năm cuối cấp chia cho nhau nỗi nhớ
Cơn mưa chiều hai đứa sóng đôi
Cô nương mùa hạ đôi mắt mùa thu
Trái tim mùa đông và nụ cười rất tết
Mười tám tuổi, trái tim tôi biết ...chết
Xin cấp cứu mau một cái gật đầu
Đẹp như bài thơ và chua như trái sấu
Cô nương mùa hạ của tôi ơi!
Thuở má bầu và ngón tay đụng độ
Cái lườm cô nương ngọt chết điếng người
Tôi viết câu thơ nhan sắc bốn mùa
Nhưng âm hưởng lại của năm học cuối
Chiếc lá rơi cũng nôn nao tiếc nuối
Kỉ niệm xanh xao vòm lá xà cừ
Hồi hộp thời gian run rẩy câu thơ
Cuống cuồng mùa thi nhốn nhác nỗi nhớ
Chiều nay mây về bay qua cửa
Cho tôi hóa thành thi sĩ mộng mơ
Đẹp như bài thơ và chua như trái sấu
Chút vẩn vơ rung động đầu đời
Sau sách vở gian nan thi cử
Trong giấc mơ tôi có một nụ cười
Cô nương mùa hạ của tôi ơi
Mời lên gióng xe tôi ngồi
Để thi cử dịu dàng như nỗi nhớ
Khi nỗi nhớ này chắp cánh cho tôi.
TRÒ TRẺ
Dương Thị Ngà
Rồi một ngày sẽ hết những câu thơ
Ta viết tặng riêng ta - Mười tám tuổi
Ta viết cho những tháng ngày nông nổi
Để dối diện với mình - thảng thốt, nghĩ suy
Rồi một ngày ta như kẻ đa nghi
Ta không tin những gì đã có
Rồi một ngày ánh đèn vàng đại lộ
Soi giọt mưa hắt chéo bước hai người
Rồi một ngày ta thờ ơ nở nụ cười
Xốc ba lô lên vai rảo bước
Vẫy tay chào hai người rồi đi trước
Có điều gì chống chếnh sau lưng?
Rồi một ngày vơi dần những bâng khuâng
Ta phác hoạ ra ta thành kẻ khác
Mũ lưỡi trai và thùng thình áo khoác
Nguỵ trang mình kiêu ngạo, thản nhiên
Rồi một ngày gặp nhau trong quán quen
Loa thùng cũ và những bài ca cũ
Ta mỉm cười, giả đò: "Chao, buồn ngủ"
Tớ phải về, hai ấy ở lại vui
Một mình đi trên vỉa hè, quen rồi
Không đợi nữa, tiếng phanh xe đánh "két"
Mà nếu có, ta cũng đau cần biết
Ta hôm nay đã khác hôm qua
Mọi người quen, gặp hỏi: "Quên rồi à
Cái thằng hay đi cùng dạo trước"
Ta mỉm cười, vẫy tay, cất bước
"Tớ bây giờ phớt hết, bye bye"
Cơn mưa mùa đông hôm nay chợt lạnh vai
Thèm đến khóc một người để tin cậy
Chiếc ô đó trong tay như dấu phẩy
Ngắt giữa chừng, niềm kiêu hãnh ngã nhoài
THÁNG NĂM
Một đôi mắt nhìn tôi buồn ngơ ngác
Khi tháng năm đến gõ cửa cồn cào
Thương nhớ đầu trang như những vì sao
Hồn nhiên gọi giữa khung trời mười tám.
Tháng năm bắt đầu từ điều gì rất nặng
Từ rung rinh nỗi nhớ rất mơ hồ
Rồi một ngày cho tôi biết làm thơ
Khi màu phượng cháy cả vào miền nhớ.
Cuống quýt tìm giữa mênh mang là gió
Tuổi học trò những mơ ước đam mê
Tha thiết hát bài ca thời hoa đỏ
Và tháng năm bỗng như thể diệu kỳ
Tháng năm
Tôi nợ người một ánh mắt buồn tênh
Ở trong đó có điều chi rất khẽ
Không thể nói những điều chưa thể
HốI hả cúi đầu…trang sách mùa thi
Và tháng năm vàng mải miết ở trên kia
Con ve lạ kêu bặt hơi rồI khóc
Tôi đi giữa miền trời tràn ngập nắng
Hiểu rằng…
Tháng năm…
HA