Những câu truyện tình yêu cảm động?
(Giúp bạn)
Cho mình hỏi về những câu truyện tình yêu cảm động buồn nhất với ạ!
Những câu truyện tình yêu buồn luôn là chủ đề được rất nhiều các bạn trẻ quan tâm và đón nhận. Dưới đây, chuyên mục xin chia sẻ một số câu truyện tình yêu cảm động nhé!
Xúc động lá thư tình của cụ ông 90 tuổi
“Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.
Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.
Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!
Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.
Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.
Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.
Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.
Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.
Em ngủ ngon không?
Anh chợp mắt từ chập tối, đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.
Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa.
Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả robot. Anh ngồi, robot nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ robot làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: “Phem phơi, phanh phớ phem phắm”. Thế mới bực!
Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi. Anh đợi thư em.
Mà nếu không gửi được thư thì bảo robot nó mang thư đến cho anh em nhé.
Anh dừng bút.
Thằng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.
Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió”.
Buông Tay Hay Nắm Lại
Buông tay, tức là bỏ ra, không còn giữ lại nó nữa.Nhưng ai đã biết rằng, trong tình yêu, buông tay, nó không đơn gjản như bạn nghĩ, có thể buông tay, là sẽ không nắm lại 1 lần nữa,kũng có thể buông tay, để nắm lấy 1 bàn tay khác mà người đó cho rằng sẽ ấm áp hơn. Còn với tôi, buông tay với em,chỉ làm tôi nắm chặt tay em hơn, gjúp tôj không thể đánh mất em. Tôi không biết em đọc được những dòng này k? Nếu có đọc thì tôi kũng không biết em sẽ nghĩ thế nào về tôj, khi tôi đã viết quá nhiều về e, viết về mối tình 2 ta, nhưng ui sao buồn quá. Em sẽ khóc chăng, hay em sẽ coi đậy là những điều sẽ gjúp tình yêu đôi ta cháy mãj. Tôi biết rằng, trong ty, khi 2 người đã quá hiểu về nhau, lúc này tình yêu dường như sẽ đứng chững lại, sẽ không còn j để đối phương khám phá. Tôi chẳng biết làm sao, có lẽ thay đổi mình chăng, luôn tạo cho mình những điều mới mẻ, nhưng tôj làm sao có thể khj sjnh ra đã vậy rùj. Tôi chỉ kòn kách yêu em nhiều hơn, để e bjết và kảm nhận rằng tôj luôn bên em. Luôn kề vaj sát kánh những lúc khó khăn như em bên tôj vậy. Đã có nhiều lúc tôj buông tay em ra, nhưng tôi không thể, em kũng vậy phải không. Để rồi, khi ta nắm tay lại, sẽ càng nắm chặt hơn, sẽ biết quý trọng ty của mình hơn, để ta biết rằngtình yêu quan trọng như thế nào, và kũng để tôi biết rằng, sao tôi có thể sống thiếu em. Em àk, tôibiết mỗi lần khóc là một lần đau, nhưng em có biết rằng tuy tôi không khóc nhứng tôi kũng đau bằng vạn lần như vậy. Nhưng sau mỗi lần như vậy, lại là nhừng nụ cười hạnh phúc, cười vì biết rằng ta vẫn bên nhau, hạnh phúc vì sự thật mãi là như vậy em àk, có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi! Mỗi ng có 1hp khác nhau, có người kảm thấy hạnh phúc khi mình thành đạt. Có ng hạnh phúc khi yêu được một ai đó, kũng có người hạnh phúc chỉ đơn gjản như thắng trong 1 trò chơi nào đó. Còn với tôi, hạnh phúc là khi tôi đã có em. Vì tôi biết rằng mục tiêu làm gjàu của tôi đã đạt được, tương lai của tôi đã vững chắc. Và duy nhất 1 người tôi yêu đã ở bện tôi. Để rồi khi nghĩ lại, mình đã làm được j, những gì mình chưa làm được, và kười khểnh hạnh phúc khj mình đã thành công trong khj tay không rời khỏi 1ng con gái mình yêu cho đến khi về già. Không biết em đã từng nghĩ vậy như tội chưa! Hay em kũng chỉ nghĩ đơn giản như em đã từng nói với tôi :" hjhj ck oj, vk dang ngj den 1 ngay ck mac bo vec that dep, con vk se mac kaj ao kuoj daj thuot tha. Luc do se hp lam ck nhj. Vk ku ngj laj thay vuj ah" . Em biết không! Em nói vậy tôi kũng vui và hạnh phúc lắm chứ. Tôi cũng đang đếm ngược thời gian từng ngày, nhất định tôi sẽ hỏi cưới em với gia đình và chăm sóc cho em,hjhj nếu gia đình không đồng ý thì tôi sẽ cướp em cao chạy xa bay như fim trun quốc ấy em nhỉ. Em àk, nhất định không bao giờ tôi buông tay em đâu, và kũng không bao giờ chán em kả. Em đừng lo nha, tôi sẽ luôn bên em, sẽ k đến bên một vòng tay ai đó. Vì tôi biết vòng tay tình cảm vô hình của em đã giữ chặt trái tim tôi lại rồi. Em àk, tôi chỉ kần em đợi tôj nhé, hãy đợi tôj, phải đợj tôj đó. Vì tôi chỉ yêu duy nhất 1ng chính là em. Trái tim tôi luôn bên em đó hãy kất nó đi nha, đững làm rơj hay đánh mất nha. Vì tôi chỉ có 1 trái tim 1ty thôi. Mong em luôn bên tôi. "TÔI YÊU EM"
Tình yêu đích thực
Cô là một người đàn bà hư hỏng. Đây là sự thật mà hầu hết tất cả mọi người đều phải công nhận. Hư hỏng đến mức nào ư? 17,18 tuổi đã vác bụng chửa, sau đó thì bị đuổi khỏi trường.
Vì cũng có chút nhan sắc, nên sau đó cô lấy một anh lái xe. Anh lái xe cũng thật thà chất phác nên bị cô lừa rồi bỏ nhà theo trai.
Khi gặp anh, cô đã bước vào cái tuổi tứ tuần. Không, chỉ từng đó thôi chưa đủ.
Cô cũng cao số, đã “sát” đến 2 đời chồng, hơn nữa lại từng cho người chồng đó cắm sừng.
Nhưng anh là một người đàn ông chưa vợ. Vì gia đình khó khăn nên sau khi đợi các em yên bề gia thất thì anh đã 35 tuổi. Cô hơn anh 5 tuổi. Khi người mai mối nói về quá khứ của cô, có nói là: “Nếu mà em không thích cô này thì chị có thể nói từ chối giúp em.”
Anh nói không sao. Anh thì có gì ngoài cơ ngơi là một quán sửa xe đạp, bề ngoại lại chẳng được sáng sủa như người ta.
Cô nổi tiếng phong lưu.
Còn anh thì nổi tiếng ít nói.
Chẳng ai tin anh sẽ lấy cô, cũng chẳng ai tin cô sẽ chấp thuận theo anh. Nhưng vào tháng chạp năm ấy, tiếng pháo nổ râm ran đã đưa họ về thành người một nhà.
Cô mang theo hai đứa con một trai, một gái của chồng trước.
Anh cười nói: “Mình hạnh phúc thật đấy, chưa chi đã có một đứa con trai, một đứa con gái.”.
Anh chẳng để tâm đến ánh mắt của người ngoài
Cô thì vẫn chứng nào tật nấy, lười nhác, lại hay đánh mạc chược, hay sang nhà hàng xóm buôn chuyện thị phi, lẳng lơ đưa tình với đàn ông khác.
Những tật xấu này chẳng thể ngày một ngày hai có thể sửa được, nhưng giờ già rồi cũng chẳng còn ai để ý đến cô, vậy mà cô vẫn quen thói lả lướt với đàn ông.
Có người kể lại với anh, anh chỉ nói gỏn gọn là: “Không có việc gì thì em cứ ở nhà đi.”
Anh chưa kịp tức giận thì cô đã nổi sung lên: “Anh nói tôi à, tôi mà ở lỳ trong nhà chắc chết ngạt mất! Sang hàng xóm chuyện trò lát thì làm sao?”
Nói tóm lại, bao nhiêu tức giận trong lòng anh chẳng nói ra nữa, lại lặng lẽ đi bóc hạt dưa. Đây là việc anh thích làm nhất, bóc hạt dưa cho cô ăn.
Đồ ăn vặt mà cô yêu thích nhất là hạt dưa, vừa ăn hạt dưa vừa mắng chửi : “Sau này anh đừng quản chuyện của tôi, đồ bỏ đi!”
Cô thích mắng chửi, cứ chửi là chửi một mạch, anh chỉ vừa cười vừa nghe, không nói lại.
Ngay cả 2 đứa con cô cũng chẳng nghe lọt tai những lời mẹ chúng thốt ra, chúng hay trách mẹ nói cay nghiệt.
Cô nói: “Mẹ chúng mày lâm vào bước đường này cũng chỉ vì hai đứa mày, nếu không vì chúng mày thì tao cũng chẳng bao giờ lấy lão sửa xe!”
Nhưng anh vẫn thương cô như vậy, cho dù có bảo anh nhảy vào nước sôi lửa bỏng, anh cũng không oán thán. Trong nhà có người đàn bà là tốt lắm rồi.
Anh nấu cơm, chọn những món cô thích ăn nhất để nấu. Nấu chín cơm, anh lại chạy khắp hàng xóm để gọi cô về ăn cơm.
Cô thì lúc nào cũng quát: “Giục lắm thế, vẫn còn hai ván nữa!"
Đánh xong hai ván nữa thì cơm canh đã nguội ngắt, anh lại bưng thức ăn còn nóng hôi hổi đến, nói: “Đừng đánh bài nữa, đánh thế là được rồi, ngồi lâu quá không tốt cho sức khỏe, em xem cái dạ dày em đi, giờ lại đau rồi đúng không?”
Những lúc lên cơn đau, anh lại lấy túi nước nóng chườm lên bụng cho cô, tay trái cầm lấy tay phải của cô, có người đàn bà trong nhà cũng tốt, có người nằm cạnh ủ ấm, mặc dù người ta không biết thương anh, nhưng dù gì anh cũng có người ở bên.
Cũng có lúc cô tốt với anh, mắng anh “Đồ xương xẩu, 8 đời chưa được nhìn thấy đàn bà hay sao.” Anh lại cười hì hì, “Anh chưa bao giờ được nhìn thấy đàn bà, nhất là đàn bà đẹp như thế này.”
Những lúc ấy, cô cũng cười, cô lại đi soi gương, cô quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, nhưng khuôn mặt ấy đã có dấu hiệu của tuổi tác.
Cô đã 40 tuổi, đúng là già thật rồi, thời trẻ lẳng lơ, chưa bao giờ là một người phụ nữ đoan trang. Đến nay tìm được người thương yêu mình như vậy là quá đủ rồi
Hai người chồng trước đánh mắng cô vì thói trăng hoa mà cô có sửa được đâu, kết quả là người chồng làm lái xe thì chết do uống rượu nhiều bị tông chết, người chồng thứ hai thì bị chết đuối khi đi bơi. Vì chỉ biết đến đánh đập, mắng chửi, nên khi họ chết, cô chỉ cảm thấy thiếu đi người kiếm tiền cho cô, thậm chí cô còn chẳng gào khóc.
Người ta vẫn nói tim cô cứng như đá, nói là thuốc độc nhất thế gian cũng chẳng bằng lòng dạ đàn bà. Cô cắn hạt dưa, thở dài: “Aiz, ai bảo ông trời cho tôi đẹp.”
Nay người đẹp đã tuổi xế chiều nhưng cô vẫn rất đẹp. Ngồi trước ngõ đánh bài tán chuyện, trời đang mưa nặng hạt, anh đạp xe chở đồ sửa xe về nhà, có người lên tiếng:
“Lão nhà chị về rồi kìa, mau đun ít nước nóng cho ông ấy đi.”
Cô vẫn ung dung ngồi cắn hạt dưa, nói: “Đánh xong ván này hẵng hay.”
Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: “Cứ để cho mẹ con chơi, mẹ con đang phiền muộn đấy mà.” Cô nghe rồi, quay mặt đi, khóe mắt cô bỗng dưng ươn ướt. Cô hiểu người đàn ông này thực sự thương mình.
Không lâu sau, anh thấy tim mình cứ đau nhức, đau đến không thở được.
Đến viện khám, bác sĩ nói anh bị đau tim, phải làm phẫu thuật nối mạch máu tim, người phụ nữ chanh chua đanh đá mọi ngày ngồi thụp xuống đất mà khóc:
“Anh đáng ăn ngàn đao vào người, sao anh lại mắc cái bệnh này, thế này chẳng phải muốn tôi chết sao? Sao cái số tôi lại khổ thế này?”
Đến lúc này mà cô vẫn chỉ nghĩ về mình.
Không đủ tiền, nhân lúc anh không ở nhà, cô đã bán cửa hàng sửa xe đạp, vẫn không đủ. Cô đi vay họ hàng, nhưng cái tiếng tăm của cô thì ai cũng biết, nên chẳng ai cho cô vay, họ sợ cô nói dối. Thế rồi cô quyết tâm vực lại bản lĩnh hồi trẻ của mình qua tài hát nói.
Cô sợ mọi người biết nên đã mua vé tàu đi thật xa, đi hết thành phố này đến thành phố khác.
Nếu bạn đi đến đầu phố nhìn thấy một người phụ nữ đang hát nói thì chính là cô ấy.
Cô ấy không còn trẻ nữa, năm nay cô ấy đã 45 tuổi, trang điểm đậm,mặc một bộ sườn xám xộc xệch.
Cô say sưa hát để kiếm từng đồng tiền.
Đến năm 45 tuổi, lần đầu tiên cô kiếm tiền vì một người đàn ông, không, đây không phải là kiếm tiền, đây là vùng vẫy để giành sự sống.
Một năm sau, cô đã hát đủ tiền làm phẫu thuật.
Lúc trở về, tất cả mọi người đều phát hiện thấy cô vừa đen vừa gầy. Rất nhiều người đã nghĩ rằng cô đã chạy theo người đàn ông khác.
Một người phụ nữ như vậy, nhìn thấy chồng mình bệnh tật, chạy theo người khác cũng là chuyện hết sức bình thường.Rất nhiều người nhìn cô như vậy, nhưng chỉ có anh là không nhìn cô như thế, anh nói: “Cô ấy sẽ quay về.”
Và đúng là cô đã về, cô mang theo rất nhiều tiền, cô chạy đến phía trước mặt anh, nói: “Chúng ta đã có tiền làm phẫu thuật, đây không phải tiền em ngủ với đàn ông mà có, đây là tiền chính tay em kiếm được.”
Lần này người khóc là anh, anh nghẹn ngào xoa lên mái tóc đã bạc trắng của cô, nói: “Đồ ngốc, biết thương người từ bao giờ thế?” Từ trước tới giờ anh luôn coi cô như một đứa trẻ, một đứa trẻ ham chơi ham vui, thậm chí anh cũng không trách tính lẳng lơ của cô, anh tin, anh sẽ làm cô cảm động, sẽ khiến cô yêu anh.
Phẫu thuật không thành công, nửa năm sau, anh ra đi. Trước khi đi, anh cầm tay cô, nói: “Kiếp sau, anh sẽ vẫn lấy em, cho dù em có khinh thường anh, nhưng anh vẫn sẽ khiến em yêu anh, vì thế, anh sẽ đi trước chờ em.”
Cô quỳ sụp trước mặt anh khóc lớn, “Đồ đáng ghét, sao anh nhẫn tâm thế…..” .
Tiếng khóc của cô như đỗ quyên phun máu, tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều xúc động, nhưng cuối cùng anh đã ra đi.Ai cũng nghĩ cô sẽ đi bước nữa, ai cũng nghĩ cô sẽ lại nói cười, đi khắp nơi đánh bạc, nhưng tất cả mọi người đều sai.
Từ đó trở đi, cô ăn chay niệm Phật, không còn la lê hàng xóm buôn chuyện tầm phào. Quán sửa xe trước đây lại được khai trương trở lại. Cô tự làm ăn kiếm sống để nuôi hai đứa con đi học.
Từ đó trở đi trong trái tim cô chỉ có người đàn ông ấy, người đã mang đến cho cô một tình yêu tuyệt vời nhất thế gian
Nếu đời người có được tình yêu ấy thì coi như đã không uổng phí quãng đời này.
Tin nhắn thứ…1000
Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại “Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ …”
Tôi là một cô gái luôn thất bại trong tình yêu, tôi yêu nhiều và cũng bị đá nhiều. Dần dần tôi hầu như chai sạn với cái thứ mà người ta vẫn gọi là tình yêu.Trên sách báo, blog bạn bè, tình yêu là một thứ gì đó đẹp lắm. Nhưng với tôi, tình yêu chỉ là thứ làm tôi đau khổ. Tôi căm ghét lũ con trai…Căm ghét.
Cho đến một ngày, tôi chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu của chị gái tôi.
Chị là cô gái câm bẩm sinh, chị không nói được. Dường như ai cũng nghĩ người câm như chị tôi sẽ chẳng có ai yêu huống chi nghĩ đến chuyện có chồng. Chị tôi câm, chị tôi không xinh xắn, chị tôi không ưa nhìn. Nhưng chị tôi có một tấm lòng nhân hậu và trái tim cũng biết yêu thương.
Anh ấy là kĩ sư xây dựng, anh ấy đẹp trai, điều kiện, công việc ổn định. Hai người họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng lại yêu nhau, họ đến với nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bạn bè. Chị gái tôi không nói được một tiếng yêu anh ấy lần nào, và vĩnh viễn anh sẽ chẳng được nghe chị ấy nói một tiếng yêu. Nhưng anh chấp nhận. Chị cũng biết cách nói lên tình yêu của mình, chị cũng yêu mãnh liệt, yêu tha thiết lắm chứ. Ánh mắt của chị nói lên tất cả.
Chị sống hạnh phúc bên anh, song sinh hai bé gái dễ thương. Tôi khâm phục chị, khâm phục anh, khâm phục tình yêu của hai người. Liệu người như anh rể rồi cũng sẽ đến bên tôi chứ?
Cuối cùng một người tuyệt vời như anh rể cũng xuất hiện, anh không như những người con trai đã đến với tôi. Cả một thời gian dài yêu nhau, anh nói yêu tôi hai lần. Nhưng tôi biết anh yêu tôi nhiều hơn thế. Anh không sáo rỗng như những chàng trai khác. Anh ít biểu lộ cảm xúc, nhưng anh luôn thầm lặng quan tâm tôi. Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.
Mỗi sáng khi thức dậy tôi đều nhắn một tin nhắn “Dậy nào anh yêu! chúc anh một ngày mới tốt lành. Hôm nay hãy yêu em nhiều hơn hôm qua nhé”.
Anh không nhắn lại, nhưng mỗi lần kiểm tra máy anh tôi đều thấy anh cẩn thận lưu lại từng tin của tôi. Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại “Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ …”
Tin nhắn có 3 dấu chấm lửng, 1 câu hỏi bỏ ngỏ. Nhưng tôi vẫn vui, tôi vẫn biết anh chẳng hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài của anh, tôi vẫn biết anh luôn trân trọng những tin nhắn của tôi. Nhưng khi nhận được tin nhắn duy nhất của anh trong suốt 1 thời gian yêu nhau, tôi hạnh phúc đến ngập tràn.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, cầm máy định nhắn tin cho anh. Nhưng tôi sợ anh vẫn đang ngủ vì đêm qua anh làm việc rất muộn. Tin nhắn thứ 1000 phải thật đặc biệt, tôi bước ra cửa với nụ cười rạng rỡ và ý suy nghĩ về tin nhắn thứ 1000.
” Anh yêu! Em hạnh phúc khi có anh, em biết anh sẽ chẳng bao giờ xa em đâu. Đừng bao giờ buông tay em nhé
Soạn xong tin nhắn thứ 1000, hồi hộp làm nốt thao tác gửi tin.
…K…e….t chiếc xe tải từ xa lao tới tôi, tôi đã không thể gửi đc tin nhắn thứ 1000 cho anh.
Tôi vĩnh viên sẽ không thấy ánh sáng nữa, tôi ko còn thấy gương mặt của anh nữa. Tôi sẽ không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng thức dậy nữa. Tôi gần như tuyệt vọng và không thiết sống.Sẽ chẳng có ai dám yêu 1 cô gái mù lòa cả, nếu có thì chắc chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi.
Ngày thứ nhất khi tôi ra viện trở về căn phòng quen thuộc. Tôi nhận đc 1 SMS của ai đó, tôi khóc vì bất lực không thể đọc được. Thậm chí tôi không bấm nổi số máy của anh. Nhưng tôi cũng ko muốn nhờ ai khác đọc hay làm hộ.
Ngày thứ 2 khi chiếc đồng hồ báo thức vang lên cũng là tiếng chuông điện thoại báo có SMS mới.
Ngày thứ 3, thứ 4… và ngày nào cũng như ngày nào. Khi tôi thức dậy đều nhận đc 1 SMS mà tôi chẳng hề đọc được. Tôi cười chua chát…
Một tháng sau khi rời bệnh viện, tôi bắt đầu ý thức được và có suy nghĩ tích cực hơn. Anh rể tôi đã giúp tôi có 1 việc làm phù hợp với đôi mắt không còn thấy gì nữa.Tôi quen dần với những lời nói thương hại và những ánh mắt tò mò mỗi khi ra đường phố. Công việc rất tốt và mọi người trong công ty đều rất hòa nhã và quý mến tôi. Chỉ có ở công ty tôi mới ko có cảm giác cô đơn và nhớ.
Nhưng mỗi lần bước chân vào nhà, tôi đều đau thắt lòng vì nhớ anh, vì cô đơn… Anh không đến thăm tôi lấy 1 lần, không gọi điện hỏi thăm. Cuối cùng anh cũng vẫn chỉ là 1 gã vô tình. Nhưng sao tôi có thể trách anh được, anh có quyền nghĩ về hạnh phúc cho bản thân chứ. Sao có thể yêu 1 cô gái mù lòa, cứ nghĩ đến đó lòng tôi cảm thấy trống trải và òa khóc.
Gần 3 năm sau…
Vẫn vậy, mỗi sáng tôi đều nhận được SMS mà vĩnh viễn tôi không biết nội dung. Có những hôm trời mưa rất to tôi rất ít khi chuẩn bị áo mưa, nhưng không hiểu người lạ mặt nào gửi bác bảo vệ công ty cho tôi 1 cái ô, 1 cái áo khoác cho tôi. Những chuyến xe buyt từ cơ quan về nhà, mỗi lần xuống xe đều có 1 bàn tay của ai đó đỡ tôi…Tôi nghĩ đó là bác thu vé xe buýt, tôi cảm ơn nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Hôm đó trên chuyến xe buyt từ công ty về nhà. Tôi bước xuống xe ngõ, vẫn bàn tay mọi ngày đỡ lấy tôi. Bất giác đỏ mặt, mặc dù tôi không nhìn thấy gì. Nhưng tôi biết đó là bàn tay của 1 người con trai. Cảm ơn anh và bước về nhà. Đi được 5 bước chân, tôi giật bắn mình khi cái cảm giác quen thuộc khi xưa xuất hiện. Anh ôm lấy tôi từ sau lưng thì thầm nói…
- Làm vợ anh em nhé!
Không thể nhầm lẫn được, bàn tay này, hơi ấm này, giọng nói này không ai khác ngoài anh. Tôi òa khóc như 1 đứa trẻ con, tại sao bao năm tôi cố gắng quên anh, cố gắng áp đặt những suy nghĩ xấu xa về anh. Giờ anh lại quay lại????
- Hôm nay là tin nhắn thứ 1000 anh gửi cho em. Em còn nhớ khi em nhắn tin nhắn thứ 999 anh hứa sẽ nói gì với em không? Đó là lời cầu hôn. Làm vợ anh em nhé!
Giờ thi tôi đã biết, SMS mỗi sáng tôi nhận được trong suốt 3 năm qua là ai? người con trai luôn đỡ tôi và dõi mắt nhìn theo tôi cho đến khi tôi mất hút vào nhà là ai. Những ngày mưa ai là người đem ô và áo khoác?…. Là anh.
Anh không vô tình, anh không lạnh lùng. Anh vẫn luôn lo lắng và luôn đi bên tôi. Anh chưa bao giờ bỏ rơi tôi mặc dù tin nhắn thứ 1000 chưa kịp gửi. Anh vẫn luôn nắm tay tôi. Nhưng sao tôi thấy tự ti thế này.
Sau hôm đó tôi suy nghĩ nhiều hơn về lời câu hôn của anh. Tôi bắt đầu tò mò về những tin nhắn mỗi sáng của anh. Tôi nhờ mẹ đọc cho tôi tin nhắn gần nhất, tin nhắn thứ 1000
“Em yêu! đây là tin nhắn thứ 1000, là 1000 yêu thương, 1000 nỗi nhớ. Mai anh sẽ cầu hôn em, hãy chấp nhận anh nhé. Em đừng lo lắng hay suy nghĩ gì cả. Em không thể nhìn đc gương mặt anh. Nhưng em còn có bàn tay, em sẽ nhận ra anh. Em không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng sớm, nhưng em có thể hôn tạm biệt anh trước khi đi làm. Và anh tin anh có thể làm được nhiều hơn thế nữa… Anh hứa đấy, lời hứa của 1 thằng đàn ông”
Tình yêu không hề mong manh như tôi nghĩ.
Anh đợi em thêm chút nữa thôi
Ba năm đối với anh là nhiều, nhưng đối với em chưa đủ dài và chưa đủ nuôi lớn lòng tin để em nói “Em yêu anh!”
Người ta có thể có tình yêu thật sự khi mọi thứ bắt đầu bằng những dòng tin nhắn hay không? Em không biết, nhưng đối với em như thế vẫn chưa đủ để em tin rằng em đã yêu và tin anh đang yêu em.
Người ta có thể yêu nhau bằng những đêm thức trắng chỉ để gõ linh tinh lên bàn phím với một người chưa bao giờ gặp mặt hay không? Em không biết, nhưng với em tình cảm này mỏng manh lắm, đôi khi còn khiến sự nghi ngờ lớn dần lên trong em.
Người ta có thể chờ đợi tình yêu từ một người ở xa thật xa, mờ ảo như sương khói và khó nắm bắt hay không? Em không biết, nhưng lý trí của em không cho phép em phí hoài thời gian cho một mối tình chỉ tồn tại trong hy vọng, chờ mong.
Người ta có thể gật đầu nhận lời yêu của một người chưa bao giờ gặp mặt, thậm chí có thể không bao giờ đến được với nhau hay không? Em không biết, nhưng em không thể yêu mù quáng như vậy, càng không có nhiều nước mắt khóc cho nỗi nhớ anh, nỗi tủi thân vì sự xa cách, vì điều mong manh dễ vỡ như bong bóng mưa.
Bởi với em, yêu bằng trái tim nhưng không được bỏ quên lý trí. Yêu có quyền mơ mộng nhưng phải luôn nhìn vào thực tế.
Yêu không quan trọng khoảng cách, nhưng “xa mặt, cách lòng”, đến một ngày nào đó khi ở cạnh anh có một người con gái khiến anh cảm thấy ấm áp cõi lòng, anh sẽ rời xa em – một người chưa từng gặp mặt.
Yêu là cần hiểu và cảm thông. Nhưng anh và em như hai đứa trẻ con chơi trò trốn tìm. Anh đi tìm, em lẩn trốn. Ngược lại, em đi tìm, anh lại đẩy em ra… Và cảm xúc của chúng ta luôn va chạm nhau, em không biết bao giờ chúng mới có điểm chung.
Yêu với anh là một người ở bên cạnh cùng anh vượt qua khó khăn. Nhưng ở hiện tại, em lại chỉ muốn bước đi một mình.
Cũng chính vì điều đó, đã có nhiều lúc em muốn nói yêu anh, nhưng em sợ anh đồng ý. Buộc lòng em phải im lặng mỗi lần nghe anh nói yêu em, nhớ em. Điểm dừng của em chỉ ở những nụ cười len vào từng cảm xúc muốn yêu anh nhưng không thể, em sợ tổn thương.
Nếu anh tin vào tình yêu và anh tin em là người con gái của anh, hãy đợi em anh nhé. Ba năm đối với anh là nhiều, nhưng đối với em chưa đủ dài và chưa đủ nuôi lớn lòng tin để em nói “Em yêu anh!”. Đứa con gái cứng đầu như em cần thêm liều thuốc thời gian để có thêm can đảm, niềm tin, sức mạnh để yêu anh.
Và… anh hãy đợi em thêm chút nữa thôi, ngày đó em sẽ tự nói ra câu yêu anh, không cần anh hỏi hay than phiền. Em sẽ tự nói. Chờ em anh nhé!
H.D