Tôi phải làm gì để đỡ bực mình về ông bố chồng này?
(Giúp bạn)
Khi đi lấy chồng tôi nghĩ chỉ cần mình sống thật lòng là ổn. Nhưng giờ tôi biết đôi khi mình nhiệt tình quá lại chẳng được gì. Nói thật là tôi đang rất giận bố chồng tôi, tuy không nói ra nhưng tôi chán đến mức mỗi lần muốn gọi điện cho ông ấy, tôi lại thấy bực nên thôi.
Ông nhiều tuổi rồi, luôn nói cười, và hay rượu, hay buôn dưa lê...chuyện đó tôi không để ý. Hồi đấu tôi cũng quý ông lắm, thật lòng chứ không phải do mới về làm dâu nên lấy lòng. Mẹ chồng tôi mất rồi, ông ở một mình, bên cạnh là nhà anh trai. Ông không hợp với vợ chồng anh nên ăn riêng. Nói thật , tôi cũng thấy anh chồng tôi không tốt. Ông ấy cũng chẳng bao giờ biếu bố một xu, hoặc cũng chả để ý xem bố ăn uống thế nào, bố ốm chỉ chồng tôi mua thuốc thang, và nhà chồng tôi rất lạ, khi chưa cưới, có một lần anh chồng tôi xuống hà nội làm. Bố ốm, chồng tôi đưa đi khám, chi phí rất tốn. Anh chồng không nói một lời. Mọi người ở quê còn điện lên bảo chồng tôi không được lấy tiền anh để thuốc thang cho bố, dù ông anh ấy chẳng phải khó khăn gì.
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, khi tôi quan tâm hỏi han bố chồng nhiều, ông lại chỉ suốt ngày nói bóng gió chuyện tiền nong. Vợ chồng mới cưới , rất khó khăn, chồng tôi bị bệnh nên cũng rất tốn kém. Bố mẹ tôi rất lo, còn cho tiền và suốt ngày hỏi han. Trái ngược với bố chồng, ông cũng điện thoại suốt ngày nhưng chỉ nói bòng gió về tiền, rồi là bảo tôi mua quà cho các cháu, chẳng hỏi thăm con một câu, nhiều khi buổi sáng, ngủ còn chưa dậy, ông đã điện thoại bảo ông ấy đi ăn giỗ , ý là bảo gửi tiền cho ông. Dù rằng ông cũng có lương, và chi tiêu ở quê rất ít, và chồng tôi vẫn hay gửi tiền cho ông, nhưng cứ gửi xong là bảo hết rồi. Nói thật, tôi nhiều khi cảm thấy rất mệt, tôi chỉ cần ông hỏi han một câu, chứ cứ điện thoại là tiền, tôi phát rồ cả người. Lên ở với vợ chồng tôi, ông ấy cầm ngay điện thoại của tôi đang dùng về không nói một câu. Rồi sau đó mấy ngày mới điện lên hỏi là tôi không dùng nữa phải không? khi tôi nói ông giữ để mấy hôm nữa tôi về lấy, vừa nói buổi sáng thì buổi chiều ông đem cho. Tôi bực lắm,có người nào lại cư xử như thế với con dâu mới cưới về hơn một tháng. Ông lên ở, chồng tôi đưa tiền chợ cho ông, vì anh đưa rồi nên tôi không đưa nữa, vì cũng không có tiền. Ông ấy đi nói bù lu bù loa lên rằng : tôi không đưa tiền , để ông ấy lên ở phải bỏ tiền ra mua đồ ăn cho chúng tôi.
Mới về làm dâu nên nhiều khi tôi không muốn nói, nhưng ông càng ngày càng không có ý. Chị dâu cả đối xử với ông không ra gì, còn cãi nhau tay đôi, không bao giờ có chuyện biếu ông tiền quà...ông ấy lại không đòi hỏi gì,vì có đòi hỏi cũng không được và khi mà tôi có chịu đựng thì đi nói xấu tôi không ra sao. Có những chuyện là thật, có những chuyện không thật. Ông ấy như một người đàn bà suốt ngày ngồi lê đôi mách, chuyện gì cũng đi kể. Nói thật, bao nhiêu năm không sao,từ ngày có bố chồng, tôi phải đi thanh minh với mọi người về mình. Những người mình có thể nói chuyện thì không sao, nhưng ở quê chẳng mấy khi về, nên ông kể gì ai mà biết.
Mặc dù tôi biết ông ấy liên thiên, nhưng có bố chồng nào trêu ghẹo đàn bà thô tục rồi cười hô hố trước mặt con dâu không? Nói thì tự ái, mình mà cau mặt lại, ông không hiểu ý, lần sau lại vẫn thế. Lại còn đi cắm quán, già vậy lại còn đi quán xá chứ, phát chán được.Chúng tôi xây nhà khi không có một xu nào, bố mẹ đẻ tôi phải cho tiền, còn một ít vay thêm, dù sao cũng rất khó khăn. Vận động mãi , ông ấy mới lên trông. Gọi là trông, nhưng chỉ là hàng ngày ông ra mở khóa cho thợ làm , có chăng là pha nước trà một lần, nhưng có bóng người vẫn hơn, còn chồng tôi quán xuyến hết, từ xây dựng đến vật liệu. Ông lên , chúng tôi cũng đưa tiền cho ông chi tiêu. Vậy mà về quê ông ấy nói, lên làm gì, tiền ăn không có, trong khi cứ vài ngày chúng tôi lại đưa cho ông 4- 500 ngàn, may là chúng tôi nghe được. Chồng tôi rất bực mình, và tôi cũng nói ngay trước mặt mọi người. Ông ấy chẳng nói được gì cả, nói thật, nếu mà không nghe được, mọi người sẽ nghĩ về vợ chồng tôi thế nào.
Lấy chồng nhà nghèo ,Bố và anh chị lại vô tâm, tôi thấy thật khổ, trước khi lấy chồng tôi cũng biết hoàn cảnh gia đình anh, tôi hình dung bố chồng là một người thật thà chất phác, nhưng mà ông ấy làm tôi không chịu nổi. Nếu một người bố nghèo, nhưng quan tâm con cái và tình cảm, tế nhị thì dù tôi có phải vất vả tôi cũng thấy vui. Đằng này chỉ suốt ngày đi nói xấu con cái, cho tiền thì ông ấy vui, nhưng lần sau không cho nữa ông ấy lại đi nói.Nhiều khi tôi không muốn nhìn thấy ông ấy . Nói chuyện với chồng thì không được rồi, anh ấy bảo là tính ông ấy thế rồi nên phải chịu. Cứ hễ nhìn thấy ông ấy là tôi đau đầu . Nói thật, ngày trước , chúng tôi ở trọ, phòng thì bé xíu, bố chồng suốt ngày muốn lên chơi. Ba bố con trong cùng một phòng, tôi chẳng có lúc nào ngủ yên, đang ngủ trưa ông ấy sập cửa rầm rầm, hớ hênh thì ngại, ngủ thì ai chẳng hớ hênh, nhưng mà bố chồng tôi lại đi buôn dưa lê là con dâu vô ý tứ. Tôi nghe người ta nói thế rồi. Làm nhà, ban đầu không làm tum, vì hết tiền.chúng tôi định phơi quần áo ở ban công sau phòng ngủ, nhưng phải đi qua phòng ngủ mới phơi được. Tôi nghe vậy bảo phải làm tum gấp, sân phơi ở trên tầng thượng. Tôi sợ cảnh , ngủ cũng không yên, ngày nghỉ ở nhà mà suốt ngày ông ấy gõ cứa bảo cho ông ấy ra lấy quần áo thì tôi cũng chán lắm. Tôi chán cảnh cả đời không có phòng riêng đúng nghĩa. Như ở nhà chồng, vì lấy vợ nên chồng tôi phải sửa phòng gấp, nhưng thỉnh thoảng về , có ngủ thì phải sập khóa vào mới yên, không thì hết người này đến người kia vào, chán đời không chịu được.
Mình rất thông cảm với trường hợp của bạn. Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ta mong đợi. Bạn chẳng cần phải bực mình, vì điều ấy chỉ càng làm bạn thêm khó chịu mất tập chung vào những thứ khác. Được voi đòi tiên, hiền quá bắt nạt. Bản tính con người thật là khó sửa đổi. Cũng có quá ít thông tin để có thể đưa ra giải pháp nhưng bạn hãy tin rằng việc gì cũng đều có nguyên nhân và hướng tại quyết. Hãy thử theo cách này để giải quyết vấn đề nhé: Bố chồng bàn là người như thế nào? Tại sao ông ấy lại làm như vậy? Bạn cần phải làm gì để có thể thay đổi ông ấy? Từ đó đưa ra hướng giải quyết.
Chúc bạn vui vẻ và hạnh phúc trong cuộc sống!