Chuyện tình đôi đũa lệch "nàng 60, chàng 30" ở Việt Nam
(Giúp bạn)Trong một chuyến công tác về Quảng Ninh tôi thực sự bị cuốn hút khi được nghe một câu chuyện tình… thật như đùa. Một chàng thanh niên không hiểu vì “bùa mê thuốc lú” gì mà yêu tha thiết người phụ nữ nhiều gấp đôi tuổi mình.
- 1
Cuộc gặp định mệnh
Trên đường tìm đến ngôi nhà đặc biệt ở thôn Khe Lèn (Quảng Ninh), chúng tôi cứ tự nhủ rằng mình sẽ phải gọi người đàn bà ấy là chị, gọi người chồng kém vợ đến 30 tuổi là anh để tiện cho việc tác nghiệp. Thế nhưng, khi gặp mặt, vẻ khắc khổ, lam lũ của người đàn bà tuổi gần 60 và sự trẻ trung tương phản của người chồng đang độ trai tráng vẫn khiến chúng tôi buột miệng gọi họ là bà Bàn Thị Năm và anh Triệu Đức Long. Chúng tôi cảm thấy e ngại khi lỡ dùng cặp đại từ nhân xưng ấy nhưng hình như hai người đã quá quen thuộc với việc này nên chẳng có gì ngượng nghịu.
Vợ chồng bà Năm vẫn e ngại khi nói chuyện với người lạ
Bà Bàn Thị Năm là một người phụ nữ dân tộc Dao sinh sống ở ngôi nhà lụp xụp ngay cạnh sườn núi. Sau lưng nhà bà là núi, trước mặt là một con suối róc rách chảy qua. Mới nghe qua, hẳn ai cũng nghĩ ngôi nhà ấy thật nên thơ, giống như trong cổ tích. Nhưng thực tế thì vì cực chẳng đã, không tìm được chỗ tốt hơn nên gia đình bà Năm mới phải cắm dùi ở nơi rừng thiêng, nước độc này.
Con đường vào thôn Khe Lèn dài khoảng 4 km từ đường nhựa lên xã nhưng chỉ có một mình ngôi nhà của bà Năm nằm đơn độc. Những mùa nước suối lên cao, gia đình bà phải men theo sườn núi để đi chợ hoặc làm đồng. Ngày bình thường, họ cũng phải lội qua con suối trước mặt để vào nhà.
Bà Năm có 5 người con đều đã xây dựng gia đình, trừ người con trai áp út bị tật nguyền vẫn còn ở với mẹ. Cách đây hơn 10 năm, chồng bà - ông Triệu Đức Hình mắc bệnh nặng về phổi. Gia đình không có tiền để chạy chữa thuốc men nên ông Hình ngày càng ốm yếu và được tiên liệu không qua khỏi. Đám con trai vất vả theo các chủ xưởng mộc làm thuê, chỉ có bà và cô con gái ở nhà tất bật lo đủ mọi việc trong gia đình.
Để có thêm tiền thuốc thang cho chồng, bà Năm không từ chối bất kể một công việc nào có thể làm ra tiền. Lúc thì đi làm đồng, lúc đi trồng keo, có ngày phải đi rừng hái cây bông về bán chỉ được 300 đồng/kg... nhưng bà vẫn miệt mài như con ong hút mật. Cuối ngày, khi trở về nhà, bà lại tận tình chăm lo miếng ăn, giấc ngủ cho chồng.
Buổi tối hôm ấy diễn ra bình thường như mọi tối khác. Bà đang cho chồng ăn cơm thì thấy đám con chạy về, đứa nào cũng “mặt cắt không còn giọt máu”, trên tay chúng vẫn lăm lăm những con dao đi rừng. Chúng kể lại chuyện bị chủ xưởng mộc rượt đánh nên phải chạy tháo thân suốt quãng đường hơn 10 km về nhà chỉ vì làm hỏng một sản phẩm quan trọng của họ. Đó là lần đầu tiên bà nhìn thấy Triệu Đức Long - người chồng của bà hiện tại khi đó là chàng trai trẻ gầy trơ xương, nhìn như người rừng, lẫn trong đám con.
Bà Năm nhớ lại, lúc ấy bàn chân Long tứa máu, quần áo tả tơi, khuôn mặt đen đúa, tội nghiệp, ánh mắt thì không giấu được sự sợ hãi trong khi các con của bà đã bình tĩnh hơn khi bước chân được vào nhà. Tự nhiên bà thấy thương xót chàng trai trẻ và có “cảm giác như muốn bù đắp cho nó”. Vì thế, dù đang bận chăm chồng bệnh nặng nhưng bà vẫn hỏi han Long, thậm chí có phần quan tâm hơn vì Long bị thương nặng hơn những đứa con của bà. Bà giục Long đi rửa chân, giục con pha ít nước muối cho Long sát trùng và đích thân bà lấy thuốc để bôi cho Long. Không biết có phải vì cử chỉ quá ân cần ngay lần đầu tiên gặp mặt này đã khiến Long nảy sinh tình cảm trai gái với bà hay không? Hay vì một lời nói buột miệng của ông Hình đã khiến chàng trai trẻ phải gắn bó cả cuộc đời với người phụ nữ lớn tuổi hơn cả người mẹ đã sinh ra mình.
Bà Năm dù đã 60 tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh
- 2
Lời trăng trối lạ đời
Một người dân trong làng (xin giấu tên) kể lại: “Không biết có nên tin vào tâm linh hay không, chứ thời gian ông Hình bệnh nặng, biết mình không qua khỏi nên đã nói với bà Năm rằng sẽ cố gắng tìm một người trai trẻ về đỡ đần bà lúc tuổi già”. Người này cũng cho biết, ông Hình thương vợ lắm vì bà Năm suốt ngày lam lũ, nuôi các con và lo lắng cho chồng. Rồi làm ra vẻ bí mật nhìn trước nhìn sau, người này nói nhỏ: “Không biết cô có tin chuyện mượn xác không chứ tôi có đọc được vài câu chuyện về vấn đề này...”
Câu chuyện của người hàng xóm này khiến chúng tôi không khỏi bất ngờ. Không phải chúng tôi tin vào chuyện “mượn xác” đầy màu sắc liêu trai đó mà nghi ngại: phải chăng câu chuyện tình đặc biệt này là hậu quả của trò mê tín dị đoan nào đó? Phải chăng vì sợ một điều tâm linh nào đó mà khiến một chàng trai đã chấp nhận lấy một người phụ nữ già gấp đôi tuổi mình làm vợ?
Khi chúng tôi hỏi ông Bàn Văn Đường, Trưởng thôn Khe Lèn, ông Đường thừa nhận: “Đúng là ông Hình có nói với bà Năm là sẽ đưa một chàng trai trẻ về để sống cùng và chăm sóc bà sau khi ông ra đi. Chính mắt tôi chứng kiến, tai tôi nghe thấy ông Hình nói điều này. Còn chuyện người dân đồn đại về việc “hồn” ông Đường trú ngụ trong thân xác chàng trai trẻ kia thì tôi không tin vì Long rất bình thường, không hề thấy có biểu hiện gì của một người đang bị “hồn” nhập”.
Để tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện tình đặc biệt mà đời người không dễ gặp, chúng tôi lội qua con suối nhỏ tìm đến quán hàng của bà Năm để gặp Long. Phải cố gắng lắm tôi mới nói chuyện được với Long bởi anh rất ít nói, chỉ thi thoảng mới nhoẻn miệng cười rất tươi trước câu nói vui của một vài người có mặt trong căn nhà nhỏ. Long bảo: “Ban đầu chỉ là cùng dựa vào nhau mà sống thôi”. Nói xong, Long quay qua trò chuyện bằng tiếng dân tộc với bà Năm.
Tôi phải lên tiếng cầu cứu anh công an xã Lý Tài Thuận đang ngồi cạnh nhờ phiên dịch. Anh Thuận cho biết, vợ chồng họ đang trao đổi xem bà Năm đã nói những gì với phóng viên. Thì ra là vậy, đến ngay cả việc kể lại cuộc đời mình, kể về 10 năm chung sống đầy khó khăn trước dư luận của họ, họ cũng phải trao đổi với nhau. Lúc đấy tôi mới tin lời ông Bàn Văn Đường đã nói trước đó. Ông bảo cặp đôi này còn tình cảm và ríu rít với nhau hơn nhiều đôi vợ chồng trẻ trong làng. Họ làm gì cũng có nhau, đi đâu cũng không bao giờ đơn lẻ. Thi thoảng lắm mới có tiếng cãi cọ trong nhà nhưng chỉ vài câu rồi thôi. Chưa bao giờ họ đánh nhau hay làm phiền dân làng bằng những trận cãi vã lớn tiếng.
Chỉ cần nhìn những cử chỉ thân thiện giữa hai người với nhau, tôi chợt nghĩ chẳng cần phải bỏ công quá nhiều để xác minh nghi vấn bị “ép yêu” vì mê tín dị đoan. Chuyện những người dân tộc ít người sống ở những vùng xa xôi như người chồng đã quá cố của bà Năm có suy nghĩ lạc hậu là điều dễ hiểu. Và do một sự tình cờ khi bà Năm và Long đến với nhau đã trở thành câu chuyện đồn thổi cho người dân nơi đây. Hơn thế nữa, tận mắt chứng kiến những gì Triệu Đức Long đang làm cho bà Bàn Thị Năm và con cái của bà, đặc biệt là với người con trai tật nguyền (cùng tuổi với Long), thì tôi nghĩ tình cảm đó là hoàn toàn chân thật.