Cuộc tình nô dịch hy hữu của bạo chúa Trung Hoa
(Giúp bạn)Lên ngôi ở tuổi 16, chẳng nghĩ gì tới việc quốc gia đại sự, cả ngày Tiêu Bảo Quyển cùng lũ thái giám trong hậu cùng bày trò săn bắn, vui chơi hưởng lạc.
Bất cứ ai, dù là họ hàng thân thích hay đại thần trung trinh, hễ lên tiếng can ngăn là lập tức bị tiểu hoàng đế họ Tiêu tìm cách giết sạch.
Tàn bạo, độc đoán là vậy, thế nhưng cuối cùng Tiêu Bảo Quyển lại có một mỹ nhân trói được trái tim của Tiêu Bảo Quyển, buộc ông ta hầu hạ mình như một nô tài, thậm chí khiến ông ta đánh mất cả ngôi báu của cha ông…
Phan Ngọc Nhi sinh ra trong một gia đình nghèo, cha Phan thị là một người buôn bán nhỏ trong kinh thành.
Do gia đình nghèo khó, từ nhỏ, Phan Ngọc Nhi đã phải trở thành một ca nữ, sống cuộc đời xô bồ, hỗn tạp tại những chốn ăn chơi trong kinh thành.
Cũng vì thế, từ nhỏ, Phan Ngọc Nhi đã luyện cho mình một bản lĩnh đặc biệt đó là sự quyến rũ đối với bất cứ người đàn ông đứng trước mặt mình. Phan Ngọc Nhi có thể nói là một trang tuyệt sắc ngàn năm khó tìm, mặt hoa da phấn, lại giỏi đàn ca, thi phú.
Tuy nhiên, điều quyến rũ nhất ở Phan Ngọc Nhi khiến Tiêu Bảo Quyển mê đắm lại không phải là sắc đẹp mà chính là đôi chân của Phan thị.
Ngoài làn da trắng muốt như ngọc, Phan Ngọc Nhi còn sở có một đôi chân cực nhỏ, giống như là không hề có xương bàn chân, một mẫu hình tiêu chuẩn của cái đẹp của người phụ nữ thời bấy giờ.
Chính đôi chân này của Phan Ngọc Nhi đã trói chặt trái tim của ông vua tàn bạo họ Tiêu.
Công việc hàng ngày yêu thích nhất và cũng là “cao quý” nhất của Tiêu Bảo Quyển chính là được hôn đôi chân nhỏ nhắn của Phan Ngọc Nhi.
Mỗi lần Tiêu Bảo Quyển vuốt ve rồi hôn hít đôi chân của mỹ nhân là nàng lại đỏ mặt, rồi vì ngứa quá mà cười phá lên. Vị Hoàng đế không hề vì thế mà phật lòng, mỗi một nụ cười của người đẹp là một ân huệ đối với bản thân y.
Trái với vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách Phan Ngọc Nhi lại rất cay nghiệt và cực kỳ xa hoa. Kể từ khi được Tiêu Bảo Quyển để ý tới và đưa vào cung phong cho làm Quý phi thì Phan Ngọc Nhi lại càng được dịp õng ẹo đòi Tiêu Bảo Quyển làm thứ này, xây thứ kia.
Tử Cấm Thành
Quần áo và đồ trang sức của Phan Ngọc Nhi đều là những loại đắt tiền nhất. Nếu như trong kho của hoàng cung không có sẵn thì ngay lập tức, bọn thái giám được lệnh tìm mua bằng được, bất kể là phải bỏ ra bao nhiêu tiền.
Một chiếc vòng tay hổ phách của Phan thị cũng có giá trị tới 17 triệu quan tiền. Không chỉ một mình Phan Ngọc Nhi sống xa hoa mà kể từ khi Phan thị trở thành Quý phi thì ngay cả gia đình cô ta cũng nhanh chóng trở thành một gia đình giàu có và thế lực.
Cha của Phan Ngọc Nhi là Du Đại Khánh vốn chỉ là một tiểu thương, nay dựa vào đứa con gái được sủng ái, bèn câu kết với những bọn tiểu nhân tìm cách hãm hại những nhà giàu có để vơ vét chiếm đoạt tài sản của họ.
Một nhà phạm tội, đến cả hàng xóm cũng bị liên lụy. Bọn Du Đại Khánh còn sợ con cháu những người bị hại trả thù nên tìm mọi cách giết sạch những người đàn ông trong gia đình họ để trừ hậu hoạn.
Họ Du vô lối và coi thưởng pháp luật triều đình đến vậy nhưng cả triều đình chẳng ai dám mở miệng nói lấy nửa câu bởi lẽ lúc bấy giờ, Phan Ngọc Nhi đang là sủng phi của Tiêu Bảo Quyển, dù có nói gì đi nữa cũng bằng thừa, thậm chí còn mất mạng như chơi.
Vào lúc Du Đại Khánh và vây cánh của y đang càn quấy khắp nơi trong kinh thành, gây ra bao cảnh tang tóc thì vị tiểu Hoàng đế trong hậu cung đang lo lắng không biết làm cách nào để thể hiện cho hết sự si mê mà mình dành cho người đẹp họ Phan.
Thành ra, ngoài công việc hôn chân Phan Ngọc Nhi, thời gian còn lại, Tiêu Bảo Quyển tự cho mình sống kiếp của một kẻ nô bộc trung thành.
Y ra lệnh cho Mỹ nhân họ Phan luôn ở sát bên mình, vì vậy, dù chỉ là quý phi nhưng Phan Ngọc Nhi ăn thì ngồi cùng bàn, ra khỏi cung thì ngồi cung xe với hoàng đế.
Thậm chí, mỗi khi ra ngoài du hý, Phan Ngọc Nhi được Tiêu Bảo Quyển sắp xếp cho ngồi xe có giường nằm vô cùng xa hoa và đi ở phía trước còn mình thì cưỡi ngựa theo sau làm công tác “hậu cần”.
Để người đẹp vui lòng, vị thiên tử sở hữu cả thiên hạ sẵn lòng trở thành một tên nô bộc cần mẫn và chịu thương chịu khó.
Thậm chí, có những lần mưa tuyết giá rét nhưng Tiêu Bảo Quyển vẫn nhất định đòi cưỡi ngựa một mình đi phía sau “hầu hạ” Quý phi họ Phan chứ không chịu ngồi kiệu dành cho Hoàng đế.
Những hôm mùa hè, trời nóng như lửa đốt, cưỡi ngựa đi phía sau quá mệt và khát nhưng do đang vào vai một người hầu, sợ ra lệnh cho thái giám sẽ làm Phan Ngọc Nhi phật ý nên Tiêu Bảo Quyển buộc phải dừng ngựa tự đi lấy nước suối uống sau đó lại lên ngựa đuổi theo đoàn hộ tống Phan Quý phi.
Tiêu Bảo Quyển rất thích đến ngôi nhà cũ của Phan Ngọc Nhi. Mỗi khi tới đây, bất kể đang ở cương vị một Hoàng đế, Tiêu Bảo Quyển lại quẩy quang gánh đi lấy nước rồi vào bếp làm phụ cho đầu bếp nhà họ Phan.
Sau khi thỏa mãn thú vui làm hầu cận và đầu bếp, Tiêu Bảo Quyển lại thích thú với trò mua bán. Phan Ngọc Nhi xuất thân ở nơi phố chợ vì vậy sau khi vào sống trong cung cảm thấy rất nhớ cuộc sống đã từng gắn bó với mình.
Để chiều lòng người đẹp, giúp nàng phần nào quên đi nỗi nhớ cuộc sống thời thơ ấu, Tiêu Bảo Quyển đã sai người xây dựng hẳn một khu chợ sầm uất trong hoàng cung.
Rồi cũng giống như những khu chợ dân gian, người ta bán thịt, bán rượu, bán hàng tạp hóa rất sôi nổi ồn ã.
Chưa hết, Tiêu Bảo Quyển còn để Phan Ngọc Nhi làm chức Thị lệnh, xử lý những vụ tranh chấp xảy ra trong chợ, còn bản thân mình thì làm chức thư lại phụ việc.
Mỗi khi Phan Ngọc Nhi xử án thì Tiêu Bảo Quyển lại đứng ở dưới ghi chép lại như một thư lại thực thụ. Để chiều lòng người đẹp, Tiêu Bảo Quyền mỗi khi rảnh rỗi lại bắt một vài “tiểu thương” đang cãi nhau tranh chấp đến trước mặt Ngọc Nhi để người đẹp phân xử.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng run lẩy bẩy của của bọn “con buôn” là Phan Ngọc Nhi lại cười tươi như hoa còn Tiêu Bảo Quyển thì sung sướng, dương dương tự đắc cho mình đã làm vừa lòng người đẹp.
Tuy nhiên, do cam phận làm chân thư lại, nghĩa là thuộc cấp của quan Thị lệnh Phan Ngọc Nhi nên Tiêu Bảo Quyển cũng thường xuyên bị Phan Ngọc Nhi phạt đòn.
Ngoài việc làm quan tòa tại khu chợ trong hoàng cung, Phan Ngọc Nhi còn được Tiêu Bảo Quyển ưu ái dành riêng cho một nhà hàng sang trọng nhất khu chợ để mở quán rượu.
Trong khi Phan Ngọc Nhi làm bà chủ thì Tiêu Bảo Quyển nhận chức hầu bàn, đứng sau quầy thịt, bưng bê thức ăn cho khách. Tiêu Bảo Quyển còn bắt hàng ngàn cung nữ trong hoàng cung đóng giả làm những người dân thường đi chợ và đến ăn tại cửa hàng của Phan Ngọc Nhi để làm người đẹp vừa lòng.
Sau một thời gian cung phục người đẹp, cuối cùng, Tiêu Bảo Quyển cũng được Phan Ngọc Nhi sinh cho một cô con gái.
Tuy nhiên, không may mắn là cô công chúa nhỏ chỉ sống được đúng 100 ngày thì qua đời. Khi xưa, khi cha Tiêu Bảo Quyển chết, y coi như không, thậm chí còn cười đùa, ăn tiệc như không hề có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, khi đứa con do Phan Ngọc Nhi sinh ra chết đi, Tiêu Bảo Quyển lại tỏ ra đau xót vô cùng. Y bỏ hết lụa là châu báu trên người, chỉ mặc quần áo gai và ăn cơm rau, hơn một tháng không hề bày tiệc, nghe ca múa.
Những kẻ hầu cận Tiêu Bảo Quyển xưa nay lần đầu thấy y đau khổ và thương xót người khác tới như vậy thì không khỏi cảm động, làm rất nhiều rượu thịt cố sức khuyên Tiêu Bảo Quyển ăn uống để không ảnh hưởng tới long thể.
Và thế là để giải tỏa nỗi xót xa trong lòng, cũng là để an ủi người đẹp họ Phan, Tiêu Bảo Quyển quyết định tổ chức xây dựng cung điện.
Thực tế, từ trước khi lên ngôi hoàng đế, Tiêu Bảo Quyển đã không thích cung điện sẵn có. Khi xưa, Tề Vũ Đế Tiêu Trách xây dựng tòa lầu Hưng Quang đã dùng nước sơn màu xanh quét lên nóc nên tòa lầu này bị gọi là “thanh lâu” (lầu xanh).
Tiểu Bảo Quyển
Trong cách nhìn của Tiêu Bảo Quyển, cách làm của Tề Vũ Đế quá là bần tiện.
Tiêu Bảo Quyển nói với những kẻ hầu cận của mình rằng: “Tề Vũ Đế thật là ngốc nghếch, vì sao không dùng ngọc lưu ly để lợp mái lầu?”
Vào năm Vĩnh Nguyên thứ 3, tức năm 501, trong cung xảy ra một trận hỏa hoạn lớn. Khi đó Tiêu Bảo Quyển và Phan Ngọc Nhi đang ra khỏi cung du hý nên không hề biết chuyện, tuy nhiên, theo mệnh lệnh của Hoàng đế những người ở bên ngoài cung không được phép mở cửa hoàng cung vì thế không ít cung nữ, thái giám và những người hàng ngày phục dịch cho Tiêu Bảo Quyển và Phan Ngọc Nhi đã bị thiêu chết, cả hoàng cung nguy nga tráng lệ cũng bị thiêu rụi thành đống tro tàn.
Vốn sẵn đã chán ghét tòa cung điện cũ, nay vừa may cung điện bị cháy nên Tiêu Bảo Quyển nhân cơ hội quyết định xây dựng một loạt cung điện mới.
Lúc đó, có kẻ nói rằng, theo sách vở thì sau khi cung điện thành quách bị cháy mà xây dựng lại cung điện thì ngôi đế sẽ được giữ vững vì vậy, Tiêu Bảo Quyển càng thêm quyết tâm, không ngại ngần vung phí tiền bạc lần lượt xây dựng Phương Lạc, Phương Đức, Tiên Hoa, Đại Hưng, Hàm Đức, Thanh Diệu, An Thọ cung.
Riêng Phan Ngọc Nhi, Tiêu Bảo Quyển không quên dành riêng cho mỹ nhân có đôi chân tuyệt mỹ này tới ba cung điện là Thần Tiên, Vĩnh Thọ và Ngọc Thọ. Cả ba tòa cung điện này đều được thiết kế và xây dựng một cách xa hoa và tráng lệ với những những thứ đồ trang trí bằng vàng và ngọc.
Trong đó, xa hoa nhất chính là tòa cung điện Ngọc Thọ cung, tòa cung điện dành cho Phan Ngọc Nhi ở.
Để tăng thêm sự xa hoa cho cung điện của Phan Ngọc Nhi, Tiêu Bảo Quyển không tiếc công sức sai người tìm kiếm thu thập tất cả những thứ ngọc quý giá nhất trong thiên hạ về để làm đồ trang trí. Ngay cả những đồ bằng ngọc được thờ cúng trong các chùa cũng bị tay sai của Tiêu Bảo Quyển trưng thu bằng được.
Ngoài việc xây dựng cung điện, Tiêu Bảo Quyển còn thích thú với cảnh trí hoa viên, vì vậy đã đổi Duyệt Vũ Đường thành Phương Lạc Uyển.
Khi đó, trời đang vào giữa mùa hạ, nóng như thiêu đốt nhưng để làm đẹp lòng Phan Ngọc Nhi, Tiêu Bảo Quyển hạ lệnh buộc mọi người phải trồng cây. Chính vì thế, cây vừa trồng buổi sáng thì buổi tối đã chết. Tuy nhiên điều đó không khiến vị Hoàng đế họ Tiêu thối chí.
Cây chết tới đâu, Tiêu Bảo Quyển sai người trồng tới đó. Vì vậy, tại khu Phương Lạc Uyển, người đưa cây sống vào trồng lẫn người đưa cây chết ra ngoài tấp nập như trẩy hội nhưng cuối cùng vẫn chẳng có cây nào sống được.
Sau cùng, khi không còn cách nào khác, Tiêu Bảo Quyển quyết định sai người tìm khắp trong và ngoài thành, thấy cây cổ thụ nào là bứng sạch rồi tổ chức người chuyển vào Phương Lạc Uyển để trồng.
Tuy nhiên, những cây đại thụ hàng chục, hàng trăm năm tuổi phải mất công sức của hàng trăm người mới đưa được vào cung chẳng bao lâu cũng rụng sạch lá mà chết.
Vì vậy, thay vì trồng cây và nuôi lớn, Phương Lạc Uyển chỉ được phủ xanh mỗi khi Hoàng đế và Quý phi có nhã hứng dạo bước tới khu vườn thượng uyển. Tuy nhiên, cây xanh chưa phải là tất cả sự dụng công của Hoàng đế họ Tiêu.
Theo lệnh của Tiêu Bảo Quyển, toàn bộ khu vườn đều được trải một lớp cỏ non để tạo màu xanh tươi mát mà đi lại êm chân. Tuy nhiên, do cỏ không được trồng nên chỉ cần có ánh sáng mặt trời ngay lập tức bị héo và chết.
Mỗi lần như vậy, các quan lại nhận được lệnh của Tiêu Bảo Quyển cho thay mới toàn bộ cỏ trong vườn.
Phan Ngọc Nhi
Ngoài ra, Tiêu Bảo Quyển là một người ưa màu mè, vì vậy, y ra lệnh cho bọn thái giám đem sơn quét màu lên tất cả những núi đá, non bộ được đặt trong Phương Lạc Uyển để khu vườn trở nên thật nhiều màu sắc, làm vui mắt Phan Ngọc Nhi.
Hoàng đế liên tục xây dựng lâu đài cung điện đương phải dùng không ít tiền. Vì vậy, quốc khố nhanh chóng bị Tiêu Bảo Quyển làm cho rỗng không. Bao nhiêu vàng bạc châu báu từ đời cha làm được, Tiêu Bảo Quyển đều dùng vào những chuyến ăn chơi hưởng lạc và xây dựng cùng điện.
Tới lúc bấy giờ, Tiêu Bảo Quyển mới bắt đầu tìm cách kiếm tiền. Các khoản thuế ngày một gia tăng, quan tước được đem ra rao bán công khai nhằm bổ sung kịp thời cho quốc khố đang ngày một cạn dần.
Dân trong nước đã đói khổ vì bị cướp bóc tài nguyên phục vụ cho những cuộc du hý và xây dựng của Hoàng đế, nay lại bị quan binh bức ép đòi phải nộp thuế nên nhiều gia đình rơi vào khốn khổ phải bỏ nhà cửa mà trốn đi.
Ngay cả những đại thần trong triều cũng không khỏi than rằng: “Xưa kia triều Tần chỉ xây dựng cung A Phòng dẫn tới họa mất nước. Nay triều đình ta chỉ bằng một quận của nước Tần khi xưa mà xây hàng chục tòa cung điện xa hoa, lộng lẫy không kém cung A Phòng thì không biết tương lai sẽ ra sao đây?”
Tuy nhiên, vị tiểu Hoàng đế thì nào quản gì việc tốn kém. Dù có phải vét sạch cả quốc khó, thậm chí là cởi bỏ chiếc long bào trên cơ thể mình để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân Phan Ngọc Nhi thì ông ta cũng sẵn lòng đồng ý.
Tiểu Hoàng đế họ Tiêu lạm sát các quan đại thần, liên tục xây dựng các cung điện không khỏi khiến bách quan lẫn trăm họ căm giận.
Có lẽ cũng cảm thấy điều này, Tiêu Bảo Quyển cũng cảm thấy có phần không được yên tâm. Tuy nhiên, cách giải quyết vấn đề của y không phải là thay đổi sở thích ăn chơi và cuộc tình nô dịch ngu ngốc của mình mà là cầu thần tiên bảo hộ.
Lúc bấy giờ, Tiêu Bảo Quyển đặc biệt tin tưởng vào phép thuật của một “thần tiên” họ Tưởng mà ông ta phong cho là “Tưởng Hầu”. Lai lịch của vị “thần tiên” này cũng kỳ lạ. Ông ta vốn tên là Tưởng Tử Văn vốn làm chức Mạt Lăng Úy dưới thời Đông Hán, trong một lần dẫn quân đi bắt giặc cướp thì bị cướp giết chết.
Một tên quan nhỏ như vậy, lại chẳng có tài cán gì thông thường sẽ không để lại tên tuổi gì. Tuy nhiên, họ Tưởng lại là người luôn tự nói rằng mình có năng lực hơn người, chết đi có thể làm thần tiên.
Tới thời Tam Quốc, Tôn Quyền tới định đô ở Kiến Nghiệp thì có người thấy hình bóng họ Tưởng xuất hiện ở núi Chung Sơn. Lúc bấy giờ cách thời gian Tưởng Tử Văn chết không bao lâu, nên khi có người bẩm báo, Tôn Quyền nói rằng, đây là bậc thần tiên, không được phép đắc tội.
Sau này, khi Tiêu Bảo Quyển được nghe câu chuyện về Tôn Quyền và vị thần tiên họ Tưởng kia thì hết lòng tin phục còn rước về cung ngày đêm thờ phụng.
Lúc bấy giờ có một người tên là Chu Quang Thượng thấy Tiêu Bảo Quyển tin vào chuyện thần tiên, mới nói giả là mình có khả năng nhìn thầy thần tiên để nhân cơ hội khuyên nhủ Tiêu Bảo Quyển bớt làm những chuyện càn quấy.
Một lần, khi Tiêu Bảo Quyển chuẩn bị xuất cung đi chơi, thì con ngựa cứ hý lên liên tục không chịu đi. Tiêu Bảo Quyển không hiểu tại sao mới hỏi Chu Quang Thượng. Chu nói: “Đó là ý tiên đế không muốn hoàng thượng xuất cung du hý chuyến này”.
Nghĩ rằng nói tới tiên đế, Tiêu Bảo Quyển sẽ biết sợ mà hủy bỏ cuộc du ngoạn của mình, thế nhưng, Hoàng đế họ Tiêu không những không hủy bỏ mà ngược lại còn tức giận vô cùng.
Cầm kiếm chạy khắp nơi đòi chém vong hồn của cha mình. Sau một hồi lồng lộn mà không có kết quả, Tiêu Bảo Quyển ra lệnh làm một con bù nhìn giống hệt cha của mình rồi tự tay cầm kiếm chặt đầu con bù nhìn này để không cho vong hồn “tiên đế” quấy nhiễu mình về sau.
Tiêu Bảo Quyển chém cả ma quỷ, đương nhiên người y cũng chẳng nể nàng gì. Một lần, để chiều lòng Phan Ngọc Nhi, Tiêu Bảo Quyển cao hứng đã hạ độc giết chết quan Thượng Thư Lệnh Tiêu Ý.
Tiêu Ý là một trung thần, cho tới phút lâm chung, vẫn lo cho Hoàng đế nói: “Em trai thần là Tiêu Diễn hiện đang ở Tương Dương, thần rất lo nó sẽ làm loạn, tấn công triều đình”.
Hoàng đế tin vào lời của vị trung thần trước lúc lâm chung, vì vậy, sau khi hạ độc giết chết Tiêu Ý, Tiêu Bảo Quyển hạ lệnh truy bắt Tiêu Diễn. Bị bức ép, Tiêu Diễn tập hợp quân ở Tương Dương nổi loạn chống lại triều đình.
Năm Vĩnh Nguyên thứ 2 nhà Nam Tề, Tiêu Diễn dẫn đại quân tấn công vào kinh đô Kiến Khang đòi giết Phan Ngọc Nhi, phế bỏ Tiêu Bảo Quyển trừ họa cho dân.
Tiêu Bảo Quyển cũng chẳng phải tay vừa, vì bảo vệ ngai báu và người đẹp, y tự mình dẫn hơn 10 vạn quân cố thủ thành Kiến Khang. Tiêu Diễn cho quân bao vây thành, quyết không tha cho Tiêu Bảo Quyển.
Giữa lúc chiến trận diễn ra căng thẳng thì tướng quân Nam Tề là Vương Trân Quốc lo sợ một khi quân của Tiêu Diễn vào được kinh thành thì khó mà thoát khỏi tội chết.
Do vậy, quyết định mở cửa thành ra đầu hàng mong được Tiêu Diễn tha cho tội chết. Vì vậy, thành Kiến Khang chưa bị tấn công đã đại bại.
Tiêu Diễn đem quân vào thành, Tiêu Bảo Quyển bị phế làm Đông Hôn Hầu. Ít lâu sau đó, y bị loạn binh trong thành giết chết.
Còn người đẹp lừng danh đã một thời làm “bà chủ” của vị hôn quân Tiêu Bảo Quyển thì như thông lệ, trở thành chiến lợi phẩm của Tiêu Diễn.
Tuy nhiên, vừa mới chiếm được ngai báu, Tiêu Diễn cũng chẳng dại gì mà giữ Phan Ngọc Nhi ở lại hậu cung của mình để nhận lấy lời đàm tiếu của thiên hạ.
Vì vậy, Tiêu Diễn đã ban “chiến lợi phẩm” Phan Ngọc Nhi cho vị tướng công lập được nhiều công trạng nhất trong cuộc khởi nghĩa lật đổ Tiêu Bảo Quyển của mình là Điền An Khởi.
Tuy nhiên, đúng vào đêm tân hôn với tướng quân họ Điền, có lẽ vì nhớ tiếc cuộc sống xa hoa của một bà chủ cung cấm khi xưa nên người đẹp Phan Ngọc Nhi đã quyết định treo cổ tự sát.