Người đàn bà bên nhạc sĩ Phú Quang
(Giúp bạn)Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác. Tôi sinh ra trong một gia đình có cha là nhà văn (nhà văn Trịnh Đình Khôi), mẹ là cán bộ ngân hàng. Đời sống tình cảm vốn nhiều trắc trở của tôi sẽ giống như con thuyền lênh đênh trên biển những hôm trời trở gió, nếu như...
Vâng, nếu như tôi không gặp anh Quang (nhạc sĩ Phú Quang - PV) - người đàn ông dung dị của tôi đã giữ thăng bằng giữa vai trò người nhạc sĩ nổi tiếng và người đàn ông đời thường: người chồng, người cha để cho tôi một bến đỗ bình yên đích thực...
Câu chuyện tình yêu bắt đầu từ sự tan vỡ...
Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày mà tôi quen anh Quang, cách đây 6 năm, nghĩ thật buồn cười, cái ngày tôi quen anh tôi có cảm xúc cực đoan đối với nghệ sĩ. Nguyên nhân ư? Người đàn bà đổ vỡ sau cuộc hôn nhân ngắn ngủi và đang một mình nuôi con nhỏ như tôi, thấy sợ những gì không vững chãi, mong manh. Nhưng duyên của anh và tôi, do số phận dẫn dắt.
Trước khi gặp anh, tôi đã có những đêm dài thao thức lắng nghe những ca khúc của anh, cảm giác những ca từ ấy sâu lắng đến tận cùng. Sợi dây đồng điệu giữa chúng tôi ban đầu là âm nhạc, chính vì vậy mà sau khi được anh mời đến dự đêm nhạc của anh, tôi đã nhận ra, sự hoài nghi, nỗi bất an của tôi là thừa.
Tình yêu đã đưa chúng tôi lại gần nhau, sự giản dị chân phương của anh đã cho tôi cảm giác vững chãi dù tôi biết rõ rằng phía trước tôi và anh còn rất nhiều thử thách.
Bước chân vào cuộc đời một nhạc sĩ nổi tiếng như anh Quang, tôi không phải chịu nhiều áp lực, bởi anh luôn ở bên tôi và trân trọng tôi. Anh có những đứa con trẻ trung, tài hoa, những người đàn bà sắc sảo, xinh đẹp, đam mê, anh có những người bạn thành đạt nổi tiếng...
Lúc tôi đến với anh, anh dường như đã có tất cả, trừ một tình yêu bền vững, đích thực. Dư âm của những người đàn bà từng bước chân vào địa hạt tình yêu nơi anh, dường như anh chưa bao giờ kể cho tôi nghe. Tôi chỉ biết những thông tin đó qua bạn bè anh và trên báo chí. Mới đây là chị Ngô Hương mà chị đã có chút hé lộ với báo chí.
Nhưng tôi thấy điều đó rất bình thường, tôi và anh Quang vô tình gặp vợ chồng chị Ngô Hương tại Nhà hát lớn hai lần, tôi thấy bình an vì những cuộc gặp gỡ ấy, anh cho tôi cảm giác những gì là quá khứ, thì đã khép lại.
Chị Ngô Hương đã tìm thấy hạnh phúc bên người đàn ông của chị, tôi cũng vậy thôi. Còn chị - người vợ gắn bó với anh Quang hơn hai chục năm (mẹ của Trinh Hương), tôi cũng từng gặp chị trong đám cưới các con anh Quang và chị, chị cũng là nghệ sĩ nhưng có phong cách chỉn chu, mực thước trong giao tiếp, và chúng tôi cũng chào hỏi nhau như những người chị em.
Tôi đã sống với anh bằng ý nghĩ giản đơn đó. Họa sĩ Lê Thiết Cương nói với tôi rằng tôi là người giản dị nên đã tìm thấy hạnh phúc bên anh Quang, tôi nghĩ hạnh phúc phải bắt đầu từ những điều giản dị, đâu phải chuyện gì to tát?...
Khi tôi đến với anh, con gái riêng của tôi - bé Anh Chi lúc đó 2 tuổi. Có lẽ sự đổ vỡ của bố mẹ cho cháu sự nhạy cảm trước tuổi. Cháu gần gũi quấn quýt anh Quang từ những ngày đầu tiên chúng tôi hò hẹn.
Cháu gọi anh là bố, anh yêu thương bé Chi như những đứa con anh sinh ra. Những ngày tôi bận, anh đưa con đi học, thi thoảng dạy con học bài. Người ta nói phụ nữ đứng chữ Nhâm vất vả, nhưng tôi nghĩ rằng hạnh phúc của một người đàn bà là do người đàn ông ban tặng.
Niềm vui bắt đầu hồi sinh trong cuộc sống của tôi và anh, dù không nói ra nhưng cả hai chúng tôi nhận ra rằng, hạnh phúc đến không dễ dàng, nhất là đối với người đàn ông đổ vỡ trong hôn nhân và trải qua nhiều cuộc tình không cập bến. Còn tôi cũng đã có một bài học sâu sắc về sự đổ vỡ, nên hai chúng tôi đều lặng lẽ giữ gìn để mái ấm của chúng tôi mãi tươi rói nụ cười con trẻ và những ca khúc mới của anh tiếp tục sinh sôi.
Tôi không muốn một sự đánh đổi nào giữa cuộc sống riêng của anh và âm nhạc. Với người nhạc sĩ, âm nhạc là nguồn sống được chắt chiu từ sự sáng tạo của tâm hồn, là người đàn bà đời thường của anh, tôi chỉ muốn anh mãi "gắn bó" với người tình âm nhạc, bởi anh còn phải sống cho âm nhạc, để cống hiến và chinh phục người yêu nhạc bằng những khoảnh khắc riêng tư sâu lắng...
Những trở ngại đầu tiên khi gắn bó với anh...
Lúc chúng tôi mới đến với nhau, tôi và anh gặp phải sự cách biệt tuổi tác. Anh Quang kém bố tôi 3 tuổi và hơn mẹ tôi 1 tuổi. Nhưng rất may, bố tôi là người thuộc giới văn nghệ sĩ nên có cái nhìn thoáng hơn về chuyện tình cảm.
Bố ủng hộ chuyện tình cảm của chúng tôi và tỏ ra quý mến anh Quang. Khi chúng tôi ở bên nhau, bố coi anh Quang như một người bạn, điều mà chỉ có phương Tây mới có.
Anh Quang bị bệnh tiểu đường, căn bệnh của anh gắn liền với máy móc đo liều lượng đường trong máu và những món ăn kiêng mà y học căn dặn. Mang bệnh tật trong người như anh không lúc nào không nguôi khát vọng sáng tạo.
Là một người đàn bà ở bên anh, tôi chẳng biết làm gì ngoài chăm sóc cho anh những bữa ăn đơn giản ngày thường động viên anh giữ gìn sức khỏe cho tốt. Nhiều người tỏ ra hoài nghi về mối tình có vẻ thiếu sự bền vững của chúng tôi khi anh Quang vừa có bệnh lại cách biệt với tôi quá nhiều về tuổi tác.
Nhưng sự cách biệt chẳng nói lên điều gì, vì con người ai cũng cần một tình yêu chân thành và một mái ấm bền vững. Ở tôi có những điều mà anh đang tìm kiếm, và ở anh cũng vậy. Chính sự bền vững đó đã giúp tôi và anh vượt qua mọi khó khăn thử thách để đến với nhau.
Lúc anh Quang đặt chân ra Hà Nội, anh chưa mua nhà. Tôi đã cùng anh kinh doanh nhà hàng, thuê nhà và sống với nhau mấy năm liền. Thật kì lạ những ngày đầu tiên tôi đến với anh Quang nhiều người cho rằng có sự mưu cầu về vật chất trong cuộc sống riêng của chúng tôi. Điều ấy là sai lầm, anh Quang không thể nhiều tiền bằng những người thuộc tầng lớp giàu có, và nếu chỉ đến với anh vì sự nổi tiếng, chắc cũng không giống như mối tình trước của anh, tôi sẽ là người tiếp theo ra đi...
Hạnh phúc mỉm cười...
Chúng tôi đã đăng ký kết hôn được 6 tháng, điều ấy có nghĩa lý gì không nhỉ? Tôi sẽ là "bà Phú Quang" hợp pháp? Ồ không? Tôi nghĩ rằng việc chúng tôi đi đến hôn nhân là cách khẳng định một tình yêu được thử thách 6 năm đã có một kết thúc có hậu.
Một đám cưới sắp diễn ra và một đứa con chung là điều mà không phụ nữ nào khi kết hôn không mong đợi. Tôi từng nói với anh Quang điều đó trước khi đến với anh, tôi là người phụ nữ của gia đình và mong muốn những điều vững chãi. Hôn nhân không phải là một câu chuyện tầm phào qua đường. Anh yêu thương trân trọng tôi hơn vì những điều đơn giản đó.
Hiện nay chúng tôi đã mua nhà ở Tứ Liên, Tây Hồ, Hà Nội và muốn an cư lạc nghiệp. Anh hiện còn một con gái đang sống ở Sài Gòn, con trai lớn du học ở Singapore. Cuộc sống đối với người đàn bà bình dị như tôi thế là đủ. Những khi anh có sáng tác mới, anh thường gọi tôi vào gảy đàn hát cho tôi nghe thử, những thời khắc bình yên ấy, tôi muốn được lưu giữ mãi trong khoảng trời riêng mãi mãi...
Điều khiến tôi cảm động là anh đã sáng tác riêng một ca khúc để tặng tôi, ca khúc ấy với nhiều ca từ xúc cảm đã làm lay động nhiều tâm hồn bạn trẻ đang yêu: "Mùa thu giấu em" - Có phải em mùa thu lâu đến thế/ để cuối đường anh chợt nhận ra em...".