Sự thật về chuyện ăn thịt người ở Trung Quốc

00:23 12/02/2014

(Giúp bạn)Ăn thịt đồng loại không phải là một hiện tượng mới và nó có thể được tìm thấy trong nhiều nền văn hóa khác nhau trên thế giới.

Dư luận Trung Quốc thực sự bị sốc sau khi biết tin về vụ bắt giữ “quái vật ăn thịt người” Zhang Yongming bởi việc này diễn ra sau khi người dân nước này bàn luận xôn xao về thông tin được đăng tải trên Đài Truyền hình Hàn Quốc và đưa tin từ Hãng tin Yonhap và tờ Korea Times. Bởi cơ quan chức năng Hàn Quốc khi kiểm tra ADN trong bột thuốc con nhộng đã cho kết quả giật mình vì nó được làm từ thịt người – 99,7% thành phần trong viên thuốc tương ứng với ADN của người.

Những khán giả từng xem loạt phim “Bao Thanh thiên” đều thán phục trước tài xử án của Bao Công (999-1062), nhưng ông cũng từng phải bó tay trước vụ án “Tử hà sa” do cháu ngoại Bao Miễn là nghi can chính. Nếu không có sự giúp sức của mọi người thì Bao Công cũng đành phải “nhắm mắt” và cáo quan về quê bởi không thể minh chứng cho Bao Miễn không tham gia vào vụ án “Tử hà sa” – ra lệnh bắt những phụ nữ có thai, rồi giết chết để lấy thai nhi làm thuốc bồi bổ sức khỏe…

Gần 1.000 năm sau, những vụ án “Tử hà sa” lại được dư luận nhắc tới với những thông tin và chứng cứ gây chấn động dư luận.

  • 1

    Từ vụ án gây chấn động Trung Quốc

    Ngày 27/5/2012, Tân Hoa xã đưa tin, công an đã bắt Zhang Yongming, 56 tuổi, người thôn Nam Môn, thị trấn Tấn Thành, huyện Tân Ninh, tỉnh Vân Nam vì bị cáo buộc giết người.
    Sau khi nhận được tin báo về nhiều vụ mất tích tại thị trấn Tấn Thành, huyện Tân Ninh, đầu tháng 5, Bộ Công an và Công an tỉnh Vân Nam đã cử một tổ công tác đặc biệt để điều tra và sau hơn 20 ngày trinh sát, xét nghiệm ADN họ đã làm rõ.


    su-that-ve-chuyen-an-thit-nguoi-o-trung-quoc-1
    Danh sách những người bị mất tích thời gian gần đây.

    Theo đó, 11 nam giới đã bị Zhang Yongming giết. Năm 1979, Zhang Yongming từng bị tuyên án tử hình, cho hoãn thi hành án 2 năm vì tội giết người. Nhưng sau đó, Zhang Yongming đã được giảm án tử hình và được phóng thích năm 1997.
    Theo điều tra được biết, từ năm 2008 đến khi bị bắt, Zhang Yongming đã giết hại khá nhiều người, sau đó tiêu hủy mọi chứng cứ bằng cách chặt thi thể, đốt và chôn.
    Theo tờ Tin tức Quảng Tây, sau khi ra tù, Zhang Yongming sống độc thân và không quan hệ với bất cứ hàng xóm láng giềng nào. Và Zhang Yongming đã tấn công nạn nhân khi họ đi bộ một mình ở gần nhà của hắn. Zhang Yongming được mệnh danh là “quái vật ăn thịt người” bởi hắn đã chặt các thi thể sau khi chết và bán thịt cho khách hàng.

    Tờ Standard của Hong Kong cho hay, khi khám xét nhà Zhang Yongming, cơ quan chức năng đã tìm thấy một số bộ phận trên cơ thể người được ngâm trong các bình rượu và một số miếng thịt được sấy khô, thậm chí hắn còn dùng thịt người cho 3 con chó của mình ăn.
    Số thịt Zhang Yongming bán ngoài chợ được hắn gọi là thịt đà điểu! Ngoài việc sẽ sớm xét xử Zhang Yongming, cơ quan chức năng cũng sẽ kỷ luật nghiêm những cảnh sát tắc trách bởi họ đã bỏ qua, thậm chí ngăn cản thân nhân của những người bị mất tích tiếp xúc với giới truyền thông để kêu cứu.
    Hiện 2 cảnh sát đã bị đình chỉ công tác để phục vụ điều tra. Được biết, tháng 12/2011, Zhang Yongming từng bị bắt quả tang khi đang cố gắng dùng thắt lưng siết cổ một thanh niên 17 tuổi ngay bên ngoài nhà ông ta. Nhưng khi cảnh sát tới, Zhang Yongming đã cười mà rằng, đang đùa với nam sinh đó.
    Đột phá trong việc điều tra những vụ mất tích xuất hiện sau khi người ta tìm thấy điện thoại di động, thẻ ngân hàng và các bằng chứng khác của chàng thanh niên 19 tuổi bị mất tích cuối tháng 4/2012 tại nhà của Zhang Yongming.

  • 2

    Một số chuyện trong sử sách và dân gian

    Ăn thịt kẻ thù từng được ghi lại trong thơ ca Trung Quốc. Nhà văn nổi tiếng ở Trung Quốc là Lỗ Tấn từng sử dụng tục ăn thịt người như một chủ đề xuyên suốt tác phẩm văn học của mình.
    Trong cuốn Thủy Hử của tác giả Thi Nại Am, Tống Giang còn gọi là Tống Áp Ty, Tống Công Minh hay Cập Thời Vũ, nhân vật có thật sống vào thế kỷ XII dưới thời Tống Huy Tông trước khi trở thành thủ lĩnh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc từng suýt bị giết để lấy gan làm thuốc giải rượu cho đầu lĩnh Trương Anh.
    Một trong 3 nữ tướng dưới trướng Tống Giang, Tôn Nhị Nương, biệt danh “Mẫu dạ xoa”, một trong 72 Địa Sát Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc từng hành nghề “bán thịt người”.

    Thủy Hử nói rằng, là phụ nữ sắc sảo, tinh thông võ thuật, ăn mặc diêm dúa nên Tôn Nhị Nương khá thành công cùng với chồng là Trương Thanh trong việc mở quán rượu ở đồi Thập Tự, đánh thuốc mê, cướp tài sản, xả thịt để bán như thịt trâu, thịt bò và làm nhân bánh bao.
    Võ Tòng, anh hùng đả hổ từng suýt chết dưới tay Tôn Nhị Nương khi đang trên đường đi đầy qua quán rượu ở đồi Thập Tự. Sau đó, họ kết nghĩa huynh đệ và cùng lên Nhị Long Sơn đầu quân với Hòa thượng Lỗ Trí Thâm trước khi về với Tống Giang.
    Từ lâu đã có tin đồn về tục ăn thịt trinh nữ ở một số địa phương Trung Quốc. Nếu cô gái nào lọt vào mắt gia chủ tại một thôn trang nhỏ bé, vắng vẻ và hẻo lánh, họ lập tức trở thành nạn nhân.
    Trinh nữ không được quan hệ tình dục trước khi bị đem ra làm thịt, thường vào thời điểm giáp tết. Thịt của trinh nữ sẽ được gia đình này dùng suốt mùa xuân và bán cho những gia đình không có. Dân trong làng coi việc thịt người giống như việc mổ dê, mổ lợn.
    Nhưng họ cũng làm theo luật bất thành văn – chỉ ăn thịt người mỗi khi xuân về tết đến và mỗi một hộ chỉ được quyền giết một người/năm.
    Gần đây một số thương gia Đài Loan ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc khá thích món canh thai nhi. Chỉ cần 3.000-4.000 NDT là có thể thưởng thức canh thai nhi 6-7 tháng tuổi, được coi là món tráng dương thượng phẩm. Thực khách coi canh thai nhi có tác dụng bổ khí dưỡng huyết, trường thọ cùng khả năng kéo dài dục tình ở tuổi già.

    Để làm món này, đầu bếp sẽ hầm thai nhi với một số vị thuốc Đông y trong 8 tiếng. Giá thai nhi tùy thuộc vào tháng tuổi và sống hay chết. Nghe nói, thai nhi đều là nữ. Loại này không để đông lạnh, thường phải đặt trước và không dễ kiếm. Một trong những quán có nấu món canh thai nhi là thành phố Phật Sơn, tỉnh Quảng Đông và được thực khách gọi với tiếng lóng là “canh xương sườn”.

  • 3

    Tới những thông tin khó kiểm chứng

    Theo hãng AFP, tại Trung Quốc từng ghi nhận một số trường hợp ăn thịt đồng loại. Ăn thịt người là chủ đề đặc biệt nhạy cảm ở Trung Quốc vì hành động này từng bị coi đã diễn ra trong thời kỳ nạn đói hoành hành như sau khi Trung Quốc thất bại trong phong trào công nghiệp hóa vào cuối những năm 50 của thế kỷ trước, cũng như thực thi Đại cách mạng văn hóa (1966-1976).
    Năm 1992, vợ chồng ký giả Nicholas D.Kristof và Sheryl Wudunn của tờ New York Times tìm được một số hồ sơ tiết lộ chi tiết về những vụ ăn thịt người tập thể trong giai đoạn Đại cách mạng văn hóa tại một số khu vực ở tỉnh Quảng Tây hồi cuối thập niên 60.

    Theo những tài liệu kể trên, đã có ít nhất 137 người đã bị ăn thịt – mỗi nạn nhân bị cả chục người cùng ăn. Hầu hết những người liên quan đến việc ăn thịt người tại tỉnh Quảng Tây chỉ bị phạt nhẹ sau khi kết thúc Đại cách mạng văn hóa.

    su-that-ve-chuyen-an-thit-nguoi-o-trung-quoc-2
    Quang cảnh bắt giữ Zhang Yongming

    Theo cuốn “Mao Trạch Đông ngàn năm công tội” của tác giả Tân Tử Lăng, nguyên cán bộ nghiên cứu và giảng dạy tại Học viện Quân sự cấp cao, Đại học Quân chính, Đại học Quốc phòng Trung Quốc đã về hưu năm 1994 với quân hàm Đại tá, do nhà xuất bản Thư Tác Phường ấn hành tại Hong Kong tháng 7/2007, thì trong 4 năm sau khi Chủ tịch Mao Trạch Đông tuyên bố thực hiện một số lý tưởng của CNXH không tưởng (tháng 9/1959) đã khiến 37,55 triệu người chết đói (theo số liệu chính thức được giải mật của Bộ Chính trị hồi tháng 9/2005), nhiều hơn số người chết trong Đại chiến thế giới lần thứ II.
    Ngày 3/9/1958, Chủ tịch Mao Trạch Đông tuyên bố: sản lượng lương thực năm nay có thể tăng xấp xỉ gấp hai lần năm ngoái, từ 185 triệu tấn lên khoảng 370 triệu tấn, nếu năm 1959 lại tăng gấp hai lần năm nay, lên 750 triệu tấn.
    Năm 1958, Chủ tịch Mao Trạch Đông đề xướng thành lập nhà ăn tập thể và đến cuối năm 1959, các vùng nông thôn Trung Quốc đã lập được 3,9 triệu nhà ăn tập thể với hơn 400 triệu người tham gia, chiếm 72,6% số người trong các công xã.
    Lúc đầu nhà ăn tập thể trương khẩu hiệu “ăn thật no, không phải trả tiền”, sau tiến tới “ăn no, ăn ngon, ăn sạch”, “mỗi bữa 4 món thức ăn”, thậm chí có nơi phấn đấu 90 bữa ăn/tháng.
    Nhưng khi lương thực thực phẩm cạn dần, từ thả sức ăn 3 bữa cơm/ngày chuyển sang ăn cháo, rồi cháo loãng, rau dại. Tuy nhiên, lãnh đạo địa phương không dám giải tán nhà ăn tập thể vì sợ làm trái chỉ thị của Chủ tịch Mao Trạch Đông.
    Huyện Tỉnh Nghiên, tỉnh Tứ Xuyên khi thiếu lương thực nghiêm trọng nhất (năm 1959), bình quân mỗi người chỉ nhận không đến 100 gram lương thực/ngày, cứ 8 người có một người chết đói.
    Do thiếu lương thực, lao động quá sức, từ nửa cuối năm 1959, nhiều vùng nông thôn đã xuất hiện tình trạng chết đói, nhiều người bỏ nhà ra đi, nhưng Chủ tịch Mao Trạch Đông vẫn tiếp tục tổ chức nhà ăn tập thể. Thế là khắp nơi diễn ra tình trạng nông dân cất giấu lương thực dưới nhiều hình thức: chôn dưới hầm, dưới gốc cây, chân tường, vùi trong thức ăn gia súc, thậm chí chia thành gói nhỏ, cài trong tổ chim trên cây cao, thậm chí dưới hố nước tiểu.
    Có người ví von, trước đây phát xít Nhật đến Trung Quốc thực hiện chính sách “ba sạch” – giết sạch, đốt sạch, cướp sạch, nhưng công xã nhân dân là chính sách “5 sạch”. Sau thất bại của phong trào Đại nhảy vọt (3 năm Đại nhảy vọt mất 120 tỉ NDT, khoản tiền vốn dùng cho 2 kế hoạch 5 năm của Trung Quốc khi đó), Chủ tịch Mao Trạch Đông chưa từ bỏ ý định làm lãnh tụ cách mạng thế giới và việc này đã khiến nhiều người chết đói.
    Có người rang lúa mạch cho con ăn, bị trói lại đưa ra đấu tố, bị dội nước lạnh giữa ngày đông giá rét và giày vò cho đến chết. Mùa xuân 1960, nạn đói tràn lan, trong khi nhiều người chết đói hoặc bỏ đi nơi khác kiếm ăn, nhưng Bí thư Khu ủy Lộ Hiến Văn vẫn lên giọng: không phải thiếu lương thực, 90% là vấn đề tư tưởng. Đội sản xuất Ngô Viên Tử thuộc Công xã Thập Lý huyện Quang Sơn có 120 nhân khẩu, nhưng chỉ trong 2 tháng 10 và 11-1959 đã có 72 người chết đói.
    Trong tình cảnh này xuất hiện nạn ăn thịt người ở tỉnh Tứ Xuyên và nhiều nơi khác – khi chôn người chết chỉ vùi sơ sài, đợi đến tối bới lên lấy thịt ăn, hoặc tang chủ đã lóc thịt thân nhân trước khi mai táng. Tàn nhẫn nhất là nạn ăn thịt trẻ con ở Đội sản xuất số 1, Đại đội 5, Công xã Đông Dương, huyện Sùng Khánh, khu Ôn Giang, tỉnh Tứ Xuyên.
    Đội sản xuất này có 82 hộ, 491 nhân khẩu, chỉ trong 1 năm (từ tháng 12/1959 đến tháng 12/1960) đã có 48 bé gái (từ 7 tuổi trở xuống) bị người lớn làm thịt và 83% số gia đình ở đội này từng ăn thịt người.
    Kế toán Vương Giải Phóng là người đầu tiên phát hiện tình trạng ăn thịt trẻ con bởi khi đó tuy nhà ăn tập thể đã ngừng hoạt động trên thực tế vì không còn lương thực, nhưng lệnh cấm các gia đình nấu nướng vẫn còn hiệu lực, bếp nhà ai nổi lửa là phạm pháp.
    Đêm ấy, đến lượt Vương Giải Phóng cùng 2 người khác đi tuần và họ phát hiện một dải khói mỏng tỏa ra từ mái nhà bần nông Mạc Nhị Oa. Khi ập vào nhà Mạc Nhị Oa có 8 nhân khẩu, đã chết đói 2, còn lại 6 người, nhưng khi đó chỉ thấy có 5 bởi bé gái Thụ Tài 3 tuổi vừa bị giết, xẻ lấy thịt và đang luộc trong nồi.
    Trong lúc tổ tuần tra tìm cây trói can phạm, Mạc Nhị Oa và mấy đứa con lao vào cướp thịt Thụ Tài, ăn ngấu nghiến. Lãnh đạo địa phương sau khi cân nhắc đã quyết định ỉm vụ này đi vì sợ bị kỷ luật – sau 1 ngày bị giam giữ, cả nhà Mạc Nhị Oa được phóng thích.
    Những tưởng các câu chuyện kể trên chỉ có thể diễn ra trong thời kỳ “đói kém”, nhưng sự kiện Zhang Yongming thực sự khiến dư luận bị sốc bởi lẽ xã hội Trung Quốc ngày nay không làm gì có chuyện đói kém đến thế.


Comments