Lão Minh và anh chơi thân với nhau từ bé. Lão lớn đầu mà hay bắt nạt tôi, mẹ mắng suốt nhưng lão không nghe. Lão bảo “phận làm em thì phải chịu thiệt.” Nhưng được cái có gì ngon đều để dành cho tôi. Anh là con một, thương tôi như em gái. Mỗi lần tôi bị Minh nạt, anh lại ra mặt quặc lại. Có khi còn nhận phần rửa bát dùm tôi.
Ba người chúng tôi lớn lên trên cánh đồng lúa ngàn mẫu. Tuổi thơ là những trận rượt đuổi không có đích đến. Lão với anh như cặp bài trùng, đi đâu cũng có nhau, còn tôi là cái đuôi, tò tò chạy theo anh trai mỗi ngày. Thành thử, trò nghịch dại nào của hai lão, tôi cũng có mặt.
Mùa gặt năm nào bội thu, nhà nhà chất rơm cao như núi, cười phớ lớ mà rằng “mùa đông năm nay không lo thiếu rạ.” Trưa hè, tôi nằm phơi bụng dưới gốc cây đa ở đình, thở khó nhọc vì nóng. Minh kéo tay tôi bảo đi nấu ăn. Rồi moi được ở đâu ra một quả trứng vịt, đem hun, nói rằng làm món trứng nướng. Đống rơm nhà hàng xóm bốc cháy nghi ngút, hai lão kéo nhau chạy đi, để mình tôi ở lại há hốc mồm nhìn tàn tro bay tà tà trong gió, như những con đom đóm mùa thu đỏ rực.
Cả ba người chúng tôi bị bố đánh một trận. Bố bẻ cành hòe non trước cửa nhà, quật cho mỗi đứa ba roi. Minh nhảy như con châu chấu, anh cắn răng, nắm chặt tay tôi. Còn toét miệng cười hì hì “Anh lãnh đòn thay An, đừng sợ, chẳng đau tí nào.”
Nhưng mỗi tiếng “vút” xé gió vang đến, lại thấy anh siết chặt bàn tay nhỏ của tôi hơn, mồ hôi từ lòng bàn tay anh rịn ra, tôi ngơ ngác nhìn nụ cười đầy gượng gạo trên gương mặt gầy nhẻm ấy.
Tôi quay đầu lại, giả vờ như không nhìn thấy anh đang khẽ xuýt xoa.
Hai anh lên cấp ba, vẫn học chung một lớp, tôi không còn là cái bóng lẽo đẽo theo sau nữa. Từ đó biết đến Linh.
Minh thích Linh lắm. Lão thường rủ tôi trèo thang lên nóc nhà mỗi tối, chỉ cho tôi sao Ngưu Lang, Chức Nữ.
“Đấy là anh, kia là chị Linh. Hai bên cách nhau cái sông ngân hà. Cạnh sao Ngưu Lang có hai cái chấm nhỏ, là hai đứa con. Hai cái chấm ấy là em và thằng Quang.”
Chúng tôi sống ở quê, đi học cấp ba phải đạp xe qua một cây cầu, vắt ngang qua một nhánh sông Hồng – nơi phân chia thành thị và nông thôn thành hai nửa tách biệt. Lão bảo đấy là sông ngân. Mà Linh lại sống ở thành phố.
Tôi trộm nghĩ, nhà anh cũng cách nhà tôi một con mương nhỏ…
Ngày tốt nghiệp, lớp lớp đốt lửa trại trên triền đê. Trời cao mà không có trăng, ánh lửa rọi xuống lòng sông lấp lánh. Thi thoảng lại có tiếng hét của đám học trò. Những đống lửa nhảy nhót, kêu lên thanh âm như nhịp tim tuổi trẻ.
Tôi theo lời dặn của Minh, ôm một bó hoa đợi đến giờ hoàng đạo, làm phụ họa cho Minh tỏ tình. Ngồi cạnh anh trên bờ đê, tôi chỉ tay lên trời kể cho anh nghe về câu chuyện Ngưu Lang, Chức Nữ.
Anh cười buồn “Ít ra họ đã từng yêu nhau.”
---
|
cao cả là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc |
Minh gõ vào đầu tôi, hỏi tôi sao cứ ngồi thẫn thờ, không chịu thay váy. Tôi lắc đầu, nhìn khung cảnh xung quanh, náo nhiệt như ngày tết. Thở dài, hôm nay đám cưới Minh, mà chưa thấy anh về. Tôi tự hỏi không hiểu cảm xúc của anh sẽ như nào, tim lại có chút bồn chồn.
Anh là người chứng kiến tình yêu của Minh dành cho Linh ngày một lớn dần, là người lặng lẽ đạp xe sau hai người đó trên quãng đường đưa Linh về nhà mỗi tối tan học, và nhiệt tình sánh vai cùng anh trai tôi, vượt qua cây cầu dốc đứng, trở về với cuộc sống yên ả trên cánh đồng lúa ngàn mẫu. Trời như đổ từng ánh sao lên tuổi thanh xuân của anh, lặng lẽ ngắm nhìn
tình yêu âm thầm chưa một lần được bùng cháy....
Từ xa nhìn nụ hôn đầu đời của người mình yêu dành cho bạn thân của mình, tôi thấy anh cười buồn. Còn trái tim tôi đau buốt.
Ừ thì, ít ra Ngưu Lang và Chức Nữ chưa từng phải đơn phương…
Anh vội vã chạy vào trong nhà khi Minh đã tươm tất áo quần. Tôi thấy anh cười rạng rỡ. Anh từng nói, cao cả là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc.
Ngày hôm nay, anh làm phù rể…
---
|
mỗi người đều có một nơi để hướng |
Chị dâu dìu lão già say khướt nhà tôi vào phòng cưới, vội vàng đóng cửa, nói với tôi thu xếp giúp chị tiễn khách. Tôi trở ra nhà ngoài, thấy anh lúi húi sắp gọn bát đĩa, trên chiếc áo trắng có vương vết rượu vang và dầu mỡ.
“Áo đắt tiền như này, bị thằng Minh làm hỏng rồi. Nó còn có vợ giặt đồ cho, thằng quỷ.”
Tôi đùa “Mai em giặt giúp anh là được.”
Trời về khuya, anh kéo tôi lên nóc nhà như những ngày còn bé, anh nói muốn ngắm sông ngân hà. Anh xa nhà lâu quá, hình như không biết rằng, ánh điện hắt lên từ những khu công nghiệp và bụi đường đã khiến bầu trời như được phủ một lớp voan mỏng, chẳng còn nhìn được sao hôm, nói gì đến sông ngân.
“Bây giờ trừ khi cả thành phố mất điện.”
Hình như lịch cắt điện đã được thông báo từ hai ngày trước, cả thành phố chợt tối om.
Không có âm thanh của máy móc, chúng tôi nghe thấy tiếng dế mèn và tiếng chão chuộc hợp xướng. Gió thổi qua mái tóc anh, mang theo mùi dầu gội nào đó rất ngọt.
“Là Xmen hay Romano?” – Tôi hỏi.
“Xmen… Boss Gold…” – Anh thu người lại, vắt tay qua hai đầu gối, đan vào nhau để trước ngực. – “Sắp mùa đông rồi, mùa đông là sinh nhật An. An sinh tháng mười hai nhỉ? Người ta nói, tháng mười hai là khởi đầu của những điều tốt đẹp.”
“Vì sao lại thế?”
“Vì tháng mười hai có giáng sinh. Ngày chúa sinh ra.”
Anh đưa tay vuốt tóc tôi. Tôi chợt rùng mình, như cảm nhận được một luồng điện chạy dọc sống lưng qua mỗi cử chỉ nhỏ của anh.
“Em ước điều gì?” – Anh nhướn mày, hỏi.
“Em á, điều ước của em kì quặc lắm, em ước khi em tự tử, sẽ có người nắm tay em và nói “Anh đi cùng em”, chứ không phải là “Em đi đi và đừng bao giờ trở lại.”!”
Anh trợn tròn mắt “Em không định tự tử thật đấy chứ?”
“Không, chỉ là phép ẩn dụ thôi mà.”
Trời không có trăng, nhưng rất sáng. Cả thành phố tối đen như mực, ánh sáng duy nhất từ phía tây hắt lên chẳng đủ để che đi vẻ đẹp của bầu trời sao vùng quê thôn dã. Anh nói đã gần mười năm rồi chưa nhìn được nhìn lại cảnh này, rồi lặng lẽ nắm tay tôi.
Có lẽ chỉ cần thế này là đủ. Anh nhìn người mình yêu hạnh phúc. Tôi nhìn anh buông bỏ chấp niệm đã bám rễ quá lâu trong trái tim kiên trì ấy. Mỗi người có một lựa chọn riêng. Mỗi người đều có một nơi để hướng về. Tôi có anh bên cạnh trong cuộc sống này, không cần phải ước mơ gì xa xôi.
Anh bất chợt kéo tôi lại gần, dựa vào vai anh, mùi rượu vang vẫn còn lẩn khuất.
“An này! Anh đi cùng em.”